42 minute read

Đường bay2. Lời kể màu biếc

Lời kể màu biếc

Đường bay

Advertisement

Tác giả: Trang Hoang

1Đêm đối với tôi mà nói, đó từng là khoảnh khắc kỳ diệu hơn tất thảy. Khoảnh khắc mà vạn vật chìm trong sự tĩnh lặng đến rợn ngợp, màn đêm đen quánh như muốn nuốt chửng tất cả tưởng chừng sẽ đáng sợ lắm, thế nhưng bản thân tôi lại tận hưởng nó hơn ai hết, tận hưởng cái cảm giác cô đơn trong studio, chỉ có một mình tôi với cây cọ và bản vẽ, đắm chìm trong những sáng tạo nghệ thuật của chính mình. Người ta thường nói… nghệ thuật là nỗi đau, cũng chẳng sai nhỉ? Và con người lại thích tận hưởng “cái đẹp” được tạo nên từ nỗi đau ấy, cũng giống như Vincent Van Gogh khi vẽ “Đêm đầy sao” vậy, tất cả đều là nỗi đau và nhân loại thì tận hưởng chúng, một số cho đây là thú vui, số khác sử dụng nó như mục đích kinh doanh, hoặc “họ” tìm tới nghệ thuật như một panacea* tuyệt diệu để chữa lành những tổn thương sâu trong tâm hồn, để tìm lấy

*panacea: liều thuốc chữa lành bách bệnh

sự đồng điệu hay chỉ đơn thuần họ chỉ muốn tìm thêm… một Van Gogh khác. Vậy tại sao… nghệ thuật chẳng thể chữa lành cho tôi? Tôi khẽ thở dài ngao ngán, giương đôi mắt ngắm nhìn bức vẽ được đặt ngay ngắn trên giá, bỗng chốc bất lực mà bật khóc. Màn đêm kia, ngươi thắng rồi đấy… vì đã khiến ta phải đầu hàng trước ngươi, trước cảm giác cô đơn đang dần bao trùm khắp căn phòng phía Tây, trước sự chênh vênh, chới với tới bực mình sâu bên trong. Tôi lặng thinh nhìn ra phía hồ Tây. Hà Nội đắm chìm trong màn đêm đen đặc, thỉnh thoảng tiếng gió xào xạc lại vang lên, len lỏi qua từng kẽ lá xen lẫn với tiếng kẽo kẹt của khung cửa. Chiếc đồng hồ tích tắc điểm 23 giờ 30, nhưng tôi cũng chẳng muốn về nơi căn hộ ẩm thấp đó nữa, bởi… cũng đâu làm được gì? Mỗi ngày tựa như một vòng tuần hoàn, tới studio, về nhà, tới studio rồi lại về nhà thì thà rằng tôi cứ ở đây mãi mãi đi cho xong, bởi nơi mang tên “nhà” kia cũng thực sự chẳng có một ai hết. Nghĩ vậy, tôi chợt thương xót cho chính mình, bâng khuâng nghĩ tới câu nói của mẹ khi xưa rằng đi học kinh tế sẽ ổn định hơn, lương của cuộc sống văn phòng kia cũng đâu phải thấp… và rồi cuộc sống cũng sẽ đỡ bấp bênh hơn thứ ước mơ tôi đang cố gắng thực hiện như bây giờ. Ồ… liệu tôi có chọn sai hay không khi lúc này tôi là một bà cô chính hiệu đã trải qua những năm tháng rực rỡ nhất của cuộc đời. Một “Minh” nhiệt huyết, hồn nhiên là tôi trước kia như đã chết, để thế chỗ cho một con bé “Minh” khác nhưng lại già nua, yếu đuối vô cùng. 0 giờ sáng, tôi lóc cóc khóa cửa rời khỏi studio, một mình ôm bản án nặng trĩu trên con đường Xuân Diệu quen thuộc, cứ như vậy tôi tiếp tục đi… mang theo sự mệt mỏi lẫn cô đơn đang bao trùm khắp con phố. - Meo… Laps hôm nay vẫn chào tôi ở cuối đường như thường lệ, con bé ngước đôi mắt tròn xoe ánh lên những tia hy vọng long lanh, hẳn nó đang chờ gì đó… Thấy vậy tôi chỉ biết vuốt lấy bộ lông xù xì, dính một chút nước lẫn bùn đất của nó, bất lực mà nói: - Chị xin lỗi… hôm nay chị không có gì cho Laps ăn cả, đợi khi nào chuyển nhà chị sẽ đưa em về nhé! Con bé nghe vậy dường như hiểu được đôi chút, nó dụi vào lòng tôi như muốn xoa dịu nỗi cô đơn đang âm ỉ ăn sâu trong cơ thể, cứ vậy tôi ngồi bệt xuống đất để Laps mệt nhoài nằm trên đùi ngủ ngon lành. - Nhớ lại thì… cậu ấy cũng thích mèo nhỉ? Cơn gió đêm nhẹ thổi đưa tôi về những năm tháng cũ… những tháng ngày đẹp nhất cuộc đời, đẹp đến mức tôi chỉ muốn sống mãi trong từng giây, từng phút đó mà thôi. * 16 tuổi, tôi đứng trước giữa bao chênh vênh của cuộc đời. Tôi thích hội hoạ, từ nhỏ tôi coi nó như hơi thở của cuộc sống, trong nhà, ở bất cứ đâu cũng sẽ tồn tại những nét vẽ nguệch ngoạc, có khi là cái cây, là lọ hoa hay cả con chó nhà hàng xóm nữa. Dù cả nhà chẳng có ai hướng bước theo con đường ấy cả nhưng tôi vẫn cứ đắm chìm trong biết bao mảng màu sắc kì diệu, trong thế giới quan xinh đẹp của một cô bé Minh hồn nhiên, ngây thơ thuở ấy. Nhưng tôi hiểu rằng… khoảnh khắc người bố mình hằng quý trọng bẻ gãy từng cây bút màu một thì thế giới quan trong ngần đấy cũng từ đó mà nhuốm màu mực đen, giấc mơ hội hoạ tôi từng khát khao cũng từ ấy mà biến mất. Và từ đó… tôi cũng chẳng thiết tha học hành hay vẽ lên bất cứ thứ gì nữa… Chiều nào cũng vậy, tôi đều nằm dài trên dãy bàn cuối lớp, đổ dồn toàn bộ sự khó chịu của mình lên chồng bài tập ngổn ngang trước mặt. Sách vở thì phía trước đó, từng con số, từng câu chữ trước mắt khiến tôi trở nên choáng ngợp rồi chỉ biết… vò đầu bứt tai mà chẳng thể động bút dù chỉ một ly. Bâng quơ nghĩ về bài kiểm tra mới nhất của mình, hình như… 4

điểm? Ồ, kiểu này đúng là không có tương lai thật rồi nhưng tôi có quan tâm sao? Dù có cố gắng đến mấy thì cũng chẳng thể làm được gì, tôi mất hết động lực, mất đi cả ước mơ thì hai chữ “điểm cao” cũng chẳng giúp ích là mấy, bởi… nó sẽ chỉ hài lòng bố mẹ tôi mà thôi. Chuyện gia đình thì đã như vậy rồi… bạn bè xung quanh cũng chẳng tốt đẹp là bao, tôi cay đắng nhớ về những lời nhạo báng, mỉa mai của lũ con gái cùng lớp hồi trước: - Có mỗi việc cỏn con như vậy mà mày cũng không làm được hả? Sao vô dụng vậy? - Cái loại như mày, không biết mai sau sẽ ra sao nhỉ? Khéo... mày còn chẳng đỗ nổi tốt nghiệp ấy chứ! Nghĩ vậy mà tôi khẽ thở dài ngao ngán, dọn dẹp hết mớ lộn xộn trên bàn, lặng lẽ bước về nhà, kết thúc ngày mệt mỏi như bao ngày khác kia, trong lòng tự hỏi chuỗi tuần hoàn này bao giờ mới kết thúc? * “Tính ra… hồi đó với bây giờ cũng chẳng khác biệt là bao.” - tôi cay đắng nghĩ thầm. Tạm biệt Laps, tôi lặng lẽ mở cửa nhà, mệt nhoài nằm xuống cái giường cũ kĩ pha mùi ẩm mốc thoang thoảng khắp căn phòng, chiếc iPhone 6 kia bỗng rung lên hiển thị một loạt những tin nhắn tôi còn chưa kịp đọc… - Em ơi, tranh của chị xong chưa em? Dự án đang trong giai đoạn nước rút nên không thể trì hoãn thêm được đâu. - Cậu ơi, bức mình đặt hôm trước xong chưa nhỉ? Liệu cậu có thể hoàn thành nó trước thứ năm được không, tớ sẽ tăng tiền nếu cần thiết!

… Tôi lướt một loạt tin nhắn của khách hàng đang ngổn ngang trong máy, ném điện thoại xuống góc giường, chỉ muốn đắm chìm trong giấc ngủ này mãi mãi. Ngày mai không đến cũng được, để tôi ngủ được không? Tôi tự hỏi mình đang tìm kiếm điều gì nhỉ? Liệu... tôi đã là chim Lucky như lời hứa năm ấy chưa, hay giờ đây tôi chỉ là một con chim biết bay nhưng vô định, chẳng biết đâu là miền đất hứa mà mình lẫn cậu từng thơ ngây mơ ước về nó? Tôi cứ vậy mà chìm dần vào giấc mộng, trong giấc mơ xa xôi kia lại lờ mờ một hình bóng cao gầy quen thuộc nào đó, liệu đó phải cậu hay không?

2- Nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? Em mệt lắm à? Tiếng chị quản lý từ ngoài cửa vọng vào, tôi chợt ngưng cây cọ lắc đầu nói: - Không có gì ạ, chắc là dạo này nhiều đơn quá nên em hơi ‘quá tải’ một chút, nhưng em sẽ cố gắng hoàn thành tiến độ chị ạ. - Đừng có cố gắng quá nha, em biết là mọi người trong studio luôn giúp đỡ nhau vô điều kiện mà. À đúng rồi, chúng ta vừa nhận thêm một đơn mới, liệu em có thể hoàn thành nó trong khoảng 1 tháng được không? Dứt lời chị ấy đưa tôi bản brief* in một đoạn mã morse, tôi ngạc nhiên: - Euphoria?” - Em biết giải kí tự này hả? Chị có chút bất ngờ đó! - Chị ấy cảm thán - Phía bên kia yêu cầu biểu diễn bức tranh theo chủ đề dòng chữ này, chị gượng hỏi họ liệu có thể rõ hơn không nhưng họ cứ úp úp mở mở bảo chúng ta cứ làm thôi nên chị thấy có chút kỳ lạ. Nhưng hoa hồng của nó cũng không đùa được đâu nhé, em nhận được không? Tôi rưng rưng nhìn ký hiệu morse ở trên màn hình, không biết liệu đây là vô tình hay ngẫu nhiên nhưng tôi biết… Tôi nhất định phải vẽ nó, vẽ với toàn bộ sức lực cũng như tài năng của tôi, vì cụm từ này. - Em sẽ nhận, nhất định sẽ nhận! Xin hãy tin tưởng em. Chị ấy hài lòng gật đầu, khẽ vỗ vai tôi như thay hai tiếng “cố lên” rồi rời khỏi studio

ngay sau đó. Tôi đung đưa ngồi trên chiếc ghế xoay, cầm cây cọ cười mỉm. - Thật là… có cần phải như vậy không nhỉ? Bỗng chốc tôi như thấy một nguồn năng lượng kì diệu nào đó đang sống dậy trong người, tôi cứ vậy mà chăm chú vẽ, khắc sâu lên tấm vải canvas bằng toàn bộ sự tỉ mẩn của chính mình, cố gắng hoàn thành bức vẽ mấy ngày nay còn dang dở. Cảnh tượng hoàng hôn hiện lên trong tranh cũng thật giống ngày hôm đó - ngày đầu tiên hai đứa gặp nhau… mọi thứ đều rực rỡ như những tia nắng của chiều mùa hạ, buổi chiều định mệnh đã khiến vòng tuần hoàn nhàm chán của tôi cũng phải xoay mình… * Không biết từ đâu mà ra, năm ấy trong lớp nổ ra mấy trò ngồi giải đố bằng kí hiệu đặc biệt. Mấy đứa chăm chăm ngồi dò từng bảng chữ một, thậm chí… còn thêm cả vụ gửi thư cho nhau bằng mã morse để giám thị không ai hay biết hoặc viết để tăng độ “deep” cho dòng trạng thái sống ảo ở trên facebook chẳng hạn, vân vân và mây mây đủ trò… - Này Minh! Thử giải xem, vui lắm ấy tao thề! Cậu bạn bàn trên đưa tôi một tờ giấy toàn những chấm với gạch dài lằng nhằng, dù có nhìn ngang, nhìn dọc kiểu gì tôi cũng không hiểu nổi được, đúng là… thế giới nhiều thứ hay ho thật nhỉ? Tôi trầm tư nhìn vào tờ giấy kia, đăm chiêu suy nghĩ một hồi nhưng cũng không thể giải nổi, cái này có bảng giải mã không? Sao con người ta lại thích đâm đầu vào những điều bí ẩn mà ít ai rõ vậy? Bầu trời xung quanh đã chuyển sang màu cam nhạt như trực chờ màn đêm thế chỗ, tôi lặng lẽ ngồi bên chiếc ghế đá, kiên quyết không chịu bỏ cuộc. “Một dấu chấm là chữ “e”, còn cái này là gì nhỉ…” - Euphoria Một giọng nói trầm thấp vang vọng trong không gian, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của giọng nói ấy, là một cậu trai lạ mà tôi chưa gặp bao giờ. - Euphoria có nghĩa là trạng thái sung sướng, hạnh phúc đến cực độ. Một cụm từ thật đẹp đúng không? Đôi lúc tớ ước mình có thể sống trong khoảnh khắc 'euphoria’ đó, dù chỉ một lần thôi hẳn cũng mãn nguyện lắm rồi. Tôi lặng thinh trước những lời nói kì lạ của người con trai kia, lúng túng hỏi: - Xin lỗi… nhưng cậu là ai vậy? Cậu ta thấy tôi nói vậy có vẻ ngại ngùng chút điểm, cười xí xóa xin lỗi: - Tớ là học sinh mới chuyển đến đây, ngày mai sẽ nhập học nên tớ muốn đi loanh quanh trường mới một chút, xin lỗi vì đã gián đoạn cậu… tại thấy cậu giải morse code đó có chút khó khăn… - Ừm, không sao hết… dù sao thì chúc cậu may mắn với nơi này nhé! Cậu ta thấy vậy liền cười ngoác nói lời tạm biệt, bỗng chốc tim tôi như hẫng lại vài giây, cảm giác gì đây nhỉ? Cho đến khi bóng dáng cao gầy của cậu ta khuất dần phía cổng trường, tôi tự nhiên thấy tiếc nuối lẩm bẩm: - A… đáng lẽ mình nên hỏi tên cậu ấy. * Tôi thầm cười mỉm, người gì đâu mà kỳ lạ, mới lần đầu tiên gặp người ta đã tỏ vẻ tri thức và tuôn một lèo những thứ mà tôi chưa từng nghe trước kia. Sau này quen dần, thỉnh thoảng tôi được nghe về lý thuyết của nguyên tử hay các chiều không gian trên Trái Đất,... cậu ấy quả thực là chiếc bách khoa toàn thư đích thực. “Không biết cậu đã tìm thấy khoảnh khắc ấy chưa nhỉ?” Tôi vẩn vơ nghĩ thầm… cũng đã 7 năm rồi còn gì, ắt hẳn 7 năm qua cậu đã trải nghiệm được nhiều điều, gặp thêm nhiều người khác thú vị hơn ở nơi đất khách quê người, và ắt hẳn cậu ấy cũng không còn nhớ tôi nữa. Nhưng suy cho cùng điều đó cũng không quan trọng lắm… chúng tôi đều có cuộc sống của riêng mình, 7 năm vừa rồi tôi cũng đi, cũng được trải nghiệm và gặp gỡ

nhiều người, được vẽ và được sống đúng với đam mê của mình. Đối với tôi, như vậy là quá đủ. Vì tôi của 7 năm trước cũng không còn nữa rồi. * Bữa cơm tối hôm ấy vẫn diễn ra như thường lệ, bầu không khí nặng nề bủa vây khắp căn bếp, trên bàn ăn kia có hai con người, và họ lặng lẽ ngồi ăn không nói với nhau câu nào. Có lẽ không chịu nổi được sự im lặng tới bực mình này, mẹ tôi mới khàn khàn lên tiếng: - Minh, con chọn được trường chưa? - Dạ chưa, mẹ chọn hộ con đi. - Hà Nội nhiều trường điểm, nhưng với trình độ của con thì đại học B điểm cũng vừa. - Dạ, như vậy cũng được ạ. - Này thái độ gì đấy? - Đâu có thưa mẹ, con chỉ đang làm theo những gì mẹ chỉ bảo thôi. - Con lại tơ tưởng tới chuyện vẽ vời chứ gì? Mẹ nói cho con nghe, theo mấy cái đó là không có tương lai, mẹ cấm tiệt đi theo con đường đấy nghe chưa? - Dạ vâng, con biết rồi thưa mẹ! Con ăn xong rồi, con xin phép. Tôi khẽ kéo ghế rời khỏi căn bếp, nhanh chóng che giấu lấy giọt nước mắt đang trực chờ để trào ra, tôi vội vã chạy lên phòng, lặng lẽ khóc. Chiếc mã morse có tên “euphoria” kia vẫn nằm ngay ngắn ở trên bàn, cậu ta đã nói gì nhỉ? Cảm giác hạnh phúc, sung sướng, mãn nguyện tới tột độ? Sao mấy điều ấy lại quá đỗi xa xỉ với tôi như vậy? Thậm chí hai chữ “hạnh phúc” kia tôi cũng chỉ có thể cảm nhận được khi được cầm cây bút chì, quyển sổ rồi vẽ lên thật nhiều, vẽ hết tất cả những thứ được thu lại trong tầm mắt mình, có như vậy thôi cũng thật khó khăn hay sao? Khẽ lấy quyển sketchbook được cất sâu trong hộc tủ, tôi lấy bút chì trong hộp vẽ lên một “tôi” với chiếc giá vẽ, với bảng màu vẽ, một “tôi” được thực hiện hết tất thảy những gì mình mong muốn và… một “tôi” hạnh phúc. Tôi cứ vừa vẽ vừa khóc và rồi thiếp đi ngủ trong một miền đất không tên - nơi tôi được “sống” thực thụ, nơi chẳng còn bất kỳ ai cấm cản hay ngăn chặn con đường phía trước của tôi nữa.

… Khi những ánh sáng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ, tôi khẽ nheo mắt, khó nhằn nhìn cái đồng hồ trên bàn đã điểm gần 7 giờ. “Ôi lạy chúa tôi, muộn học mất rồi!!” Tôi cuống cuồng thu dọn sách vở, nhặt tất cả những gì mình thấy được trên bàn gom tạm vào cặp rồi cuống cuồng chạy tới trường cho kịp. Mẹ chứng kiến tất cả những cảnh tượng đó cũng chỉ đành thở dài ngao ngán. Tiếng trống vang lên ba tiếng giòn giã, tôi vội vã chạy vào lớp sao cho kịp tiết chủ nhiệm, may mắn thay thầy chưa có ở trong lớp nhưng điều ngạc nhiên hơn cả… Cậu trai kỳ quặc hôm nọ đang ngồi ngay ở bên cạnh, tôi có chút bối rối… có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Tôi bẽn lẽn kéo ghế ngồi bên cạnh cậu bạn kia, thấy vậy cậu ta một lần nữa nở một nụ cười rộng ngoác tỏ ý muốn làm quen: - Xin chào, lại gặp nhau rồi! - Ơ… ừm, chào cậu, tớ cũng không ngờ cậu lại chuyển tới lớp này. - Ừ tớ cũng ngạc nhiên đấy… cậu tên là gì nhỉ? - À tớ là Minh. - Tớ là Tùng, sau này giúp đỡ tớ nha! Những cuộc hội thoại đầu tiên của tôi với Tùng cũng chỉ nhạt nhẽo vậy. Một lát sau thầy giáo bước vào, Tùng đứng lên giới thiệu trước lớp, hóa ra cậu ta chuyển từ trường S về, cái trường chỉ dành cho học sinh từ ưu tú đến xuất sắc đó. Đám con gái nghe thấy vậy bỗng dưng trầm trồ trước người bạn mới, những tiếng cảm thán không ngừng vang lên khắp xung quanh. Tùng thấy vậy bỗng chốc ngại ngùng còn tôi thì vẫn cứ ngây người nhìn cậu bạn mới quen kia mà chẳng hay nhịp sống vốn

dĩ là nhàm chán này của mình chuẩn bị đi đến hồi kết thúc.

3Nếu ai đó thắc mắc thời gian đầu giữa tôi với Tùng đã diễn ra như thế nào thì tôi xin thưa… nó rất chán. Thỉnh thoảng trên lớp chúng tôi sẽ ngồi nói chuyện vu vơ, chuyện tiết sau sẽ là tiết mấy, hay hôm nay học môn nào hoặc ngày mai có nghỉ hay không, chung quy lại đều là mấy chủ đề nhàm chán xoay quanh tới trường lớp mà thôi. Cho tới một ngày… Tùng vô tình phát hiện ra tài năng nho nhỏ của tôi. Đó là một buổi sáng hiếm hoi, tôi cố tình đến lớp khi nơi đây chẳng có một ai cả. Lúc ấy sân trường vắng lặng không một bóng người, không khí đầu đông hơi se lạnh, thỉnh thoảng trong không gian lại vang lên tiếng quét rác của bác lao công hay cơn gió lạnh đầu mùa nào đó nhẹ thổi khiến tôi chợt rùng mình. Tôi cầm cuốn sổ vẽ ngồi vẽ những chiếc lá rụng cuối thu rơi lả tả trên sân, mặc dù không còn tự tin lắm với khả năng hội họa của mình nhưng tôi vẫn muốn thử, bởi tôi phát hiện ra nếu mình không vẽ thì... sẽ chết mất bất kể chuyện bố mẹ có ngăn cấm hay gì đó. Đắm chìm vào cảnh vật tĩnh lặng đến kì lạ, tôi dần cảm nhận lại nó, cái cảm giác được phác thảo, cảm giác được đan nét, di chì trên từng chi tiết nhỏ một sao đem lại cho người ta cảm giác thỏa mãn đến vậy. Tôi cứ như thế đắm vào thế giới của riêng mình, chẳng hề quan tâm tới việc sẽ bị ai đó bắt gặp, luồng khí hạnh phúc cứ vậy mà tràn căng buồng phổi khiến tôi nghĩ mình sẽ bị ngạt thở mất… - Hóa ra Minh biết vẽ sao? Giọng nói trầm ấm quen thuộc nào đó vang lên khiến tôi giật thót, là Tùng. - Sao cậu lại ở đây vậy? Còn sớm mà? - Tớ thường tới sớm để học hoặc nếu ở trường cũ thì sẽ là tập luyện cho CLB Bóng Đá, chắc vậy… tớ ngồi được không? Không khí bỗng chốc trở nên thật yên ắng, Tùng mới tò mò hỏi tôi: - Tương lai cậu định thi mỹ thuật à? Mới nghe hai tiếng định thi, tay tôi bỗng giác dừng lại đôi chút, nhưng vẫn tiếp tục vẽ, tôi ngập ngừng đáp lại: - Tớ thích vẽ, nhưng mẹ bảo nghề này bấp bênh lắm... Học kinh tế, làm nhân viên văn phòng sẽ ổn định hơn. - Sao biết là bấp bênh khi cậu còn chưa từng thử? – Tùng vội thắc mắc. - Tớ sợ mình sẽ hối hận. Tùng bỗng chốc im lặng đến lạ, cậu ta suy nghĩ một điều gì đó rất lâu rồi lên tiếng: - Cậu vui khi vẽ tranh mà đúng chứ?

Không ai hối hận khi quyết định làm

việc khiến bản thân hạnh phúc cả. - Có thể tớ sẽ là trường hợp ngoại lệ. - Sẽ không, có chăng chỉ là cậu tạm thời quên mất thôi. Tôi ngây người trước câu nói ấy… “quên” sao?

... Buồn cười rằng sau ngày hôm ấy, mối quan hệ giữa Tùng và tôi trở nên khăng khít lạ lùng. Biết tôi thích mỹ thuật, Tùng không ngừng khoe khoang mớ kiến thức về hội họa thời phục hưng, về những tác phẩm kinh điển của Leonardo da Vinci hay Michelangelo. Thỉnh thoảng trong những cuộc trò chuyện vu vơ của chúng tôi sẽ nảy ra tranh cãi về những quan điểm hội họa khác biệt, nhưng không phải điều đó càng đem chúng tôi gần hơn hay sao? - Một thầy giáo từng nói với tớ rằng, ‘Mona Lisa’ của Leo thực sự là kiệt tác, thầy nói rằng nó không chỉ nằm ở từng nét vẽ hay những bí ẩn đằng sau bức tranh ấy mà còn ở việc Leo diễn tả những nét đẹp thuần thúy nhất của một người phụ nữ phục hưng với những nét đặc trưng nhất và Mona Lisa chính là người con gái như vậy… Còn Minh thì sao? - Mona Lisa tớ sẽ không nói nhiều đâu- Tôi cười - Còn có quá nhiều tranh cãi ở đằng sau bức tranh đó và đôi lúc tớ cũng tò mò rằng trong suốt những năm thực hiện những công trình nghiên cứu vĩ đại

của mình, Da Vinci có thực sự phát hiện ra những bí mật lớn lao nào của nhân loại để gửi gắm vào trong đó hay không… Và cứ như vậy… tôi lại càng thêm mến Tùng, tôi mến cái cách người con trai này say sưa nói về một vấn đề Vật Lý hay Hóa Học nào đó dù tôi chẳng thể hiểu, hay cái cách Tùng cằn nhằn với tôi rằng bài dễ như ăn cháo vậy sao cũng không làm nổi. Hoặc mỗi khi chúng tôi cùng nhau về nhà, cùng nói những chuyện trên trời dưới bể từ việc người ngoài hành tinh có tồn tại hay không đến nếu một ngày Trái Đất bị hủy diệt thì liệu con người có thể rời tới một nơi nào đó để sống? - Nhưng mà ngày Trái Đất bị hủy diệt kia… chắc tớ với cậu đã ‘bay màu’ khỏi đây từ lâu rồi. - Ừ nhỉ. Và thế là hai đứa tiếp tục cười lớn trên khắp con phố, tôi cứ vậy có người bạn đầu tiên trong suốt những tháng ngày Phổ thông, một người đã nói cho tôi… cách để sống hạnh phúc vào một buổi sáng mù sương. Tôi nhìn Tùng, ánh mắt cậu ấy lúc nào cũng kiên định như vậy, luôn luôn tiến về phía trước mà không chút do dự và đôi lúc tôi cảm tưởng hay… Tùng đã có sẵn một bản đồ và việc của cậu ấy chỉ cần tiếp tục bước trên con đường phía trước mà thôi. Tùng quả thực tài năng, đã vậy lại tài giỏi, một người toàn năng như vậy cớ sao lại dành thời gian với một kẻ thảm hại như tôi? - Này! Cậu có nghe tớ không đó? Đang suy nghĩ gì à? - Không có gì, chỉ là… cậu có thích mèo không? - Tớ yêu chúng! - Tùng bỗng nhoẻn miệng cười - Nhà tớ có một bé tam thể dễ thương lắm. - Vậy để tớ dẫn cậu tới một nơi. Tùng cứ vậy mà đi theo tôi, vào chiều lộng gió của 8 năm trước, lần đầu tiên tôi cho ai đó thấy “căn cứ bí mật” của chính mình.

Tôi dẫn Tùng tới nơi gầm cầu ẩm thấp quen thuộc, vừa nghe thấy tiếng bước chân lũ mèo hoang bỗng chốc náo loạn lên chạy ra đón mừng, quấn quýt bên chân ríu rít. Tôi lấy từ cặp ra một chút thức ăn rồi thả xuống cho chúng, Tùng có vẻ ngạc nhiên trước chốn nhỏ này, tôi bèn bẽn lẽn giải thích: - Chúng chẳng có nơi nào để đi, tớ cũng không thể mang hết chúng về, đành nuôi chúng tạm bợ ở đây vậy, mong rằng không bị ai phát hiện nếu không tội lắm… Tùng cúi xuống vuốt ve một bé mèo đen, thật ngạc nhiên… Con bé ấy vốn sợ người lạ, nhưng hôm nay nó lại ngoan ngoãn để Tùng tùy tiện chạm lên người mình. Tùng suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cậu ấy cất lời: - Sau này… tớ nuôi chúng cùng cậu nhé? - Ừa, đương nhiên rồi, Tùng là người tốt nên nhất định chúng sẽ làm quen với cậu nhanh lắm đấy! - Cậu mới là người tốt ấy, đừng suy nghĩ quá nhiều cho ‘hạnh phúc’ của người khác chứ, nghĩ cho cậu kia kìa. - Cậu nói vậy là sao? - Tôi nghiêng đầu thắc mắc. - Chỉ là tớ không thích cách ước mơ của cậu bị vùi dập như thế… cậu tính để bản thân mình sống mãi mãi vì người khác như vậy? Tôi sững người trước câu nói thẳng thắn của cậu bạn, lúng túng đáp lại: - Thú thực thì… tớ cũng chẳng biết nữa, tớ muốn vẽ và muốn dành cả cuộc đời này để vẽ thôi, nhưng… mẹ tớ có chút bệnh về tâm lý, tớ sợ rằng nếu tớ phản kháng quá dữ dội bà sẽ… Tùng nghe xong chợt lặng thinh trước lời thú nhận ấy, đôi mắt cậu ấy thoáng buồn buồn nhìn về phía xa xăm kia, nghĩ rồi quay lại khàn khàn nói: - Tớ xin lỗi… chúng ta về nhé?

. Mọi chuyện về sau giữa chúng tôi vẫn cứ bình lặng như vậy, hai đứa cùng nhau đi học, học bài và điểm số của tôi cũng nhích lên từng chút một, tuy không cao lắm nhưng Tùng nói tôi đã rất tiền bộ rồi, chỉ cần cố gắng hơn một chút nữa. Tôi cố gắng học hành nhiều như vậy cũng không hẳn vì bố mẹ, bởi động lực nơi ấy truyền tới quá đỗi yếu ớt… tôi cố vì Tùng. Tùng thực sự là một chàng trai dịu dàng nhất tôi từng gặp, cậu ấy bất kể trong trường hợp nào cũng không bao giờ mất bình tĩnh, cũng chẳng nổi nóng bao giờ, lúc nào cũng ôn nhu hết mực rồi giảng lại những phần tôi chưa hiểu. Thấy cậu ấy cố gắng như vậy tôi cũng chẳng thể phụ công Tùng được. Nhưng kể từ chiều hôm ấy… Tùng tuyệt nhiên không nhắc tới “ước mơ” của tôi nữa, thỉnh thoảng tôi sẽ thấy cậu ấy lặng đi ở một góc không tên ngồi suy nghĩ điều gì đó rất hăng, rồi sau đó dường như… thất vọng? Tôi không rõ… vì tôi đâu phải nhà tâm lý học mà có thể đọc vị được con người, thấy Tùng như vậy tôi cũng chỉ đành để cậu ấy một mình. Bỗng chốc tôi chợt thấy sợ hãi… cảm tưởng như Tùng sẽ không còn ở đây nữa mà sẽ bay tới một nơi rất xa xôi, một nơi chắc chắn không có tôi… Nghĩ vậy bỗng dưng nước mắt tôi ứa ra, gì vậy… chắc là tôi suy nghĩ nhiều quá thôi, Tùng vẫn còn ở đây, vẫn còn càm ràm về chuyện sao tôi không thể giải được một câu giới hạn đơn giản hay thỉnh thoảng nói về thuyết lượng tử kia mà, chắc chắn chỉ do tôi suy nghĩ nhiều thôi. Nhưng cái cảm giác bất an ấy… tôi chẳng thể nào xóa bỏ nó được.

… Một chiều nọ, chúng tôi đi về cùng nhau trên quãng đường đê quen thuộc. Hai đứa đạp xe đi song song, chẳng ai nói với ai một câu nào, chỉ lặng lẽ đi về trong cơn gió đông bắc lạnh buốt tới tê tái. Dừng xe trước nhà Tùng, cậu ấy không đi vào luôn như mọi khi, chỉ quay sang nhìn tôi chằm chằm. - Sao vậy? - Tớ nghĩ về bài kiểm tra thôi. Không có gì đâu, cậu về đi nhé, tạm biệt.

4

Nói rồi Tùng đóng sầm cánh cửa để lại tôi trong sự hoang mang đến tột độ, cậu ấy sao vậy? Và kể từ buổi chiều ngày hôm ấy, Tùng cũng không còn đi học nữa. * Tôi phủ một lớp vecni lên tranh để bảo quản rồi đóng thành khung, thở phào mãn nguyện. Trong tranh, một cô gái đang đứng nhìn về phía bầu trời xa xăm, tay khẽ thả một quả bóng bay lên không trung, đây là yêu cầu của một giáo viên thì phải… theo cô ấy nói cô muốn học sinh của mình cũng có thể bay thật cao, thật xa như quả bóng ấy, bay đến thật nhiều chân trời mới lạ và thú vị hơn nữa. Ắt hẳn học sinh lúc nhận được tác phẩm này sẽ hạnh phúc lắm, tôi nghĩ vậy… dù sao mốc 18 tuổi cũng đâu phải dễ dàng gì, đi thi đại học, chọn ngành, chọn nghề cho tương lai, đối mặt với nhiều thử thách, gian lao trước mắt… tôi thực sự mong đây có thể là niềm an ủi lớn đối với các em ấy. Xong xuôi, tôi bắt đầu lên tay phác họa bức tranh có yêu cầu kì lạ kia, người đặt tranh hẳn cũng một thời gắn bó với trò chơi giải đố. Đột nhiên, tâm trí tôi bỗng chốc trở nên thật sống động, tôi bắt đầu suy nghĩ về những khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời mình. Là lần đầu tiên tôi cầm cây bút chì rồi vẽ lên bông hoa dại ven đường? Hay là quãng thời gian ở bên cậu, những tháng ngày an nhiên nhất cuộc đời? Hoặc khoảnh khắc tôi quyết định mình sẽ học bay, để bay đến thật nhiều chân trời khác nhau, để tìm thấy chú mèo Zorba của mình? Nghĩ vậy, tay tôi bắt đầu phác lên một chú chim với đôi cánh sải rộng trên bầu trời xanh bát ngát cùng bầy đàn của mình, cùng nhau bay để tìm lấy miền đất hứa chúng từng mong ước… Giống như tôi vẫn luôn cố gắng bay… để tìm thấy cậu. * Đã được 5 ngày kể từ lần cuối tôi thấy Tùng, tôi có gọi cũng không nghe máy, nhắn tin cũng chẳng đáp lại, giáo viên nói nhà Tùng có chuyện nhưng mọi thứ chỉ đơn giản như vậy sao? Thiếu vắng Tùng, tôi như một lần nữa rơi lại vào vòng tuần hoàn chán ngắt kia. Bài giảng của thầy cũng không còn thú vị như thường lệ nữa, tôi cũng không buồn chép bài, cũng không thiết làm gì cả, chỉ biết ngắm nhìn bầu trời trôi theo phiêu lãng, chờ cho ngày dần trôi để Tùng quay trở lại. Khi những giọt nắng cuối cùng của chiều tàn vụt tắt, tôi tuyệt vọng đạp đến ngôi nhà quen thuộc của cậu bạn thân, hy vọng sẽ được thấy bóng dáng cao gầy nhưng lại đáng tin vô cùng ấy, thất vọng thay… đáp lại tôi chỉ là cánh cửa đóng sầm, chẳng có một ai ở nơi đây hết. Tôi không muốn về nhà, chỉ muốn lang thang mãi để tìm cho mình câu trả lời cho vô vàn những câu hỏi ngổn ngang trong lòng. Vậy nhưng, ngọn gió hay khung cảnh này đâu thể trả lời tôi, trái lại nó khiến tôi như thêm phần vô hướng vì chẳng biết sẽ đi đâu về đâu cả. Nghĩ như thế nào đấy… tôi lại đạp xe về trường - nơi lần đầu tiên hai đứa gặp nhau, nơi chúng tôi làm bạn và có biết bao kỉ niệm. Tôi cứ như vậy đi một mình trên dãy hành

lang phía đông, trường tôi lúc chiều tối như thế này có một chút đáng sợ nhỉ? Dãy hành lang thường ngày ngắn cũn, giờ đây lại thấy nó như kéo dài vô tận vào khoảng sâu hun hút mãi mãi không thấy điểm dừng… Bỗng chốc, tôi chợt thấy một hình bóng quen thuộc, hình bóng vừa cao lại gầy nhưng vô cùng đáng tin. Khoảnh khắc ấy, tôi tưởng chừng như mình sẽ khóc mất. Tùng hiện hữu trong ánh đèn mờ, trông cậu ấy thật gầy, có đôi chút xanh xao… đôi tay cậu ấy cầm một tờ giấy gì đó, tay khẽ siết lại và chẳng mấy chốc tờ giấy ấy bị nhàu nát tới thảm thương. - Tùng à… - Tôi run run lên tiếng. Tùng giật thót quay sang phía tôi, lộ rõ vẻ lúng túng. - Cậu làm gì ở trường lúc tối muộn như thế này vậy? - Tớ không biết, chỉ là tớ muốn đến trường, không ngờ lại gặp cậu… Mấy ngày qua cậu đi đâu? Sao lại nghỉ lâu như vậy? Tùng không hề trả lời câu hỏi của tôi ngay, trái lại cậu ấy quay đi, đôi mắt hướng về một nơi vô định nào đó trong không gian, cất lên tông giọng khàn khàn quen thuộc thường ngày: - Tớ sắp phải đi rồi… - Đi đâu? - Đi du học, tớ vừa rời phòng hiệu trưởng để hoàn tất thủ tục chuyển trường… Tai tôi lúc đó như ù đi, tôi sốc đến mức không nói nên lời… chẳng thể tiếp nhận nổi được luồng thông tin mình mới nghe được. - Đùa như vậy không hay đâu Tùng, chẳng vui chút nào hết! - Tớ không đùa, chuyến bay của tớ sẽ cất cánh vào ngày kia… Mọi thứ trong mắt tôi tại khoảnh khắc ấy bỗng trở nên mờ nhoẹt, tôi không thể cảm nhận được bất cứ điều gì nữa. Tùng sẽ đi,

Tùng sẽ rời khỏi tôi và chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại. - Chuyện quan trọng như vậy tại sao giờ cậu mới nói? - Tôi nói như hụt hơi, giận dữ hét lên giữa hành lang của tòa nhà. Cậu ấy nghe vậy chỉ biết cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào tôi mà nói: - Tớ xin lỗi… Nghe hai tiếng “xin lỗi” ấy từ phía cậu bạn, tôi thẳng thừng quay lưng bỏ đi, bỏ mặc cậu ấy một mình giữa nơi hành lang cô quạnh ấy, vừa đi vừa khóc. Tôi đạp thật nhanh trên phố, mặc cho gió có gào thét đến đỏ cả tai nhưng tôi vẫn cứ đạp, như muốn chạy trốn khỏi thực tại tàn khốc này. Tôi không muốn tin đây là sự thật. Tôi cứ đạp mãi, đạp đến mức chẳng thể thở nổi, cuối cùng đành dựng chiếc xe đạp bên lề, ngồi bệt xuống đồng cỏ mênh mông, nhìn từng lớp cỏ trải dài tít tắp đến tận chân trời. Ở nơi thành phố vội vã như Hà Nội thì đây quả thực là nơi hiếm hoi yên tĩnh có thể tìm thấy được…Tôi cứ thẫn thờ ngồi một lúc lâu, trong lòng ngổn ngang biết bao suy nghĩ. Tôi nhìn lại bản thân mình hiện tại: 17 tuổi, sống theo ý muốn của bố mẹ, tương lai cũng do hai người họ quyết định, hèn nhát, không thể quyết định điều gì cho chính mình, thậm chí giờ đây tôi cũng dựa dẫm vào Tùng, cố gắng cũng chỉ vì người bạn ấy do không muốn cậu buồn vì chính tôi. 17 tuổi, tôi chẳng thể làm bất cứ thứ gì cho bản thân mình. Tôi nghĩ về Tùng 17, một con người toàn năng, cao ráo, đã vậy tương lai lại rộng mở vô cùng trước mắt. Chuyện đi du học ắt hẳn cậu ấy cũng suy nghĩ nhiều, chính vì vậy mới có thái độ kì lạ như mấy ngày vừa rồi… hẳn Tùng cũng áy náy nhiều nên mới không nói cho tôi… “Mình đã làm Tùng lo lắng sao? Cũng phải thôi, vì mình ăn hại và chẳng làm được bất cứ thứ gì… cậu ấy lo là đúng rồi…” Tự cười khẩy chính bản thân mình, tôi mệt nhoài nằm bệt xuống bãi cỏ rồi lại nhìn lên bầu trời cao vút không một ánh sao kia. Người ta nói ở thành phố hiếm thấy sao lắm, phải chăng thứ ánh sáng ta nhìn thấy có khi lại là ánh sáng vệ tinh hay một vệt đỏ lập lòe từ chiếc máy bay nào đó ở trên bầu trời… Khi nước mắt đã cạn khô, những kỉ niệm giữa tôi với Tùng chợt ùa về, phải rồi, hai đứa cũng bên cạnh nhau gần 1 năm chứ ít ỏi gì nữa đâu. Cũng chính trên bãi cỏ này đây, chúng tôi cũng từng nói với nhau vô vàn câu chuyện, ký ức về đàn kiến năm nào bỗng dưng ùa về khiến tôi rưng rưng…

- Cậu đang nhìn gì thế? - À, tớ thấy đàn kiến này đi theo đàn, nhìn trông thật đẹp mắt mà. Như bao buổi chiều khác, tôi với Tùng lại tới đây ngắm nhìn cảnh mặt trời đang dần lấp sau những tán mây. Tùng bước tới đưa tôi một chai nước, ngồi bên cạnh nói với cái giọng tri thức hằng ngày của cậu ta: - Cậu từng nghe nói về con số bleem chưa? - Chưa, là gì vậy. Nghe thú vị nhỉ? - Số bleem là một giả định không có căn cứ từ bộ phim Con số bí ẩn. Một số người tin vào số bleem giống như việc tin vào Trái Đất có hình tròn vậy ấy. - Thế thì liên quan gì tới đàn kiến này không? - Hmm… có đôi chút đấy, về mấy cái không gian các thứ, nhưng cứ hiểu một cách đơn giản thì khoa học tin rằng có nhiều chiều không gian tồn tại nhưng một số loài thì chỉ có thể nhìn được một số chiều, ví dụ như con kiến nhìn thấy không gian hai chiều tức là mọi thứ trong mắt nó chỉ là một đường thẳng nhưng chúng ta thì khác đấy vì não bộ con người có thể tiếp nhận 3 chiều không gian tức là rộng, dài và cao. Chiều không gian thứ 4 là thứ mà người ta không biết được và chỉ là phỏng đoán mà thôi. Con số này được cho là một số nguyên nằm giữa 3 với 4, có thể đưa con người bước vào chiều không gian khác, và tớ tin vào nó, tin vào những điều không tưởng... - Cũng hay đấy, nhưng thầy toán sẽ tặng cậu một số nguyên khác, hình tròn... – tôi

cười thầm. - Nếu một ngày tớ phải đi thật xa, cậu cũng hãy tin vào nó mà tạo ra kì tích! – Tùng bỗng chốc nói thật kì lạ, cậu ấy một lần nữa chìm vào trong những suy tư của riêng mình. - Nay ấm đầu không đấy, tớ sẽ không để cậu vụt khỏi tầm tay này của tớ đâu. - Cậu ngốc thật. Lo mà theo đuổi thứ mình yêu thích đi. Tùng quay sang nhìn tôi đầy ẩn ý, cũng không phải lần đầu tiên cậu ấy gợi nhắc tới hai chữ “ước mơ” kia. Tôi cũng chỉ biết nhìn về phía hoàng hôn xa xăm, lảng tránh câu nói ấy của Tùng.

. “Mình đúng thật tồi tệ… Cậu ấy cũng có sự lựa chọn của bản thân. Ai có thể bên mình mãi được chứ...” - Tôi nghĩ thầm, nhớ tới Tùng bỗng dưng nước mắt lại tiếp tục ứa ra. Điện thoại tôi rung lên, có ai đó gửi tin nhắn: - Ngày mai hãy đến khu cầu thang dãy nhà A, có một thứ tớ muốn đưa cho cậu… Tôi khẽ thở ra làn khói trắng, tháng 12 đang dần kết thúc, đi cùng với những cơn rét buốt khó tả, cành lá xác xơ ngoài kia cũng đang rụng dần, để lại những cành cây trơ trọi, héo khô trên bầu trời xám xịt. Tính ra… tôi cũng đã chờ Tùng được 30 phút hơn. - Xin lỗi… Cậu chờ tớ có lâu không? Một tiếng nói lạ hoắc vang lên, là một bạn nữ tôi chưa gặp mặt bao giờ. - Cậu là ai vậy? - Tớ là bạn của Tùng, hôm nay cậu ấy bay rồi, trước khi đi Tùng nhờ tớ gửi cái này tới cậu. Dứt lời, cậu ta đưa cho tôi một cuốn sách có tiêu đề: “Chuyện con mèo dạy hải âu bay” cùng một lá thư, thấy tôi có chút bối rối, bạn ấy đành bẽn lẽn giải thích: - Tùng dặn tớ không được phép nói với cậu điều này nhưng tớ nghĩ nên nói với Minh thì hơn. Thực ra cậu ấy không đi du học, hôm nay Tùng sẽ bay sang Mỹ để điều trị bệnh. - Bệnh? - Tôi trợn tròn mắt - Cậu nói bệnh là như thế nào? - Đại khái thì… nó là như vậy đấy, một loại bệnh cậu ấy đã phải đấu tranh từ nhỏ… Tùng không muốn Minh buồn nên mới nói chuyện du học để cậu bớt lo lắng, lần điều trị này có thể thành công nếu Tùng may mắn… còn không thì… Những gì tôi được nghe sau đó cũng chẳng thể lọt vào tai thêm một chút nào nữa, có quá nhiều thông tin tôi nhận được cùng một lúc khiến tôi như bị quá tải, chẳng biết nên biểu lộ sao cho đúng. Tùng bấy lâu nay bị bệnh, nhưng cậu ấy giấu tôi, chẳng để tôi hay, đến ngày cuối cùng Tùng vẫn để dành những điều tốt đẹp nhất cho một người giống như tôi… Tôi chợt sực tỉnh, cô bạn kia cũng không còn ở đây nữa… - Đợi đã, không thể như vậy được, cậu không thể biến mất như vậy được! Tôi chạy quanh khu nhà tìm kiếm một cách vô vọng, thế nhưng bóng dáng ấy đã biến mất hệt như bóng ma, để lại tôi với cuốn sách cùng bức thư dang dở xen lẫn với sự nuối tiếc muộn màng của chính mình. Tôi run run mở bức thư của Tùng, những nét chữ cứng cáp quen thuộc hiện lên trên trang giấy… “Có lẽ khi cậu đọc được bức thư này thì tớ đã đi rồi. Vì một vài sự cố cần giải quyết nên tớ phải đi ngay. Thành thật xin lỗi cậu vì những chuyện vừa rồi. Có cái này… tớ muốn tặng cậu. Một cuốn sách mà tớ rất thích, cậu biết Chuyện con mèo dạy hải âu bay chứ? Tớ nghĩ là có vì Minh cũng rất thích văn học mà. Hẳn cậu cũng tự hỏi… vì sao lại là quyển sách này? Tớ đã đọc nó không biết bao nhiêu lần và lần nào tớ cũng đều thấy hình ảnh một ‘Minh’ tớ quen trong chú chim Lucky kia, cậu muốn bay nhưng lại không thể cất cánh nổi, cậu muốn tìm hiểu thật nhiều chân trời nhưng lại sợ hãi nhiều điều… Vậy nên, tớ mong Minh có thể sải cánh bay

giống chú chim Lucky trong truyện vậy. Tớ xin lỗi vì đã không là mèo Zorba để có thể giúp Minh học bay, nhưng tớ muốn tương lai sau này Minh sẽ sải cánh bay rộng trên bầu trời kia để chúng ta có thể chung một tầng mây, một chân trời khác. Mong Minh đừng xem tớ như một nơi để cậu dựa dẫm hay là động lực của cậu. Nếu như Minh có thể bay thì có thể tớ sẽ trở lại xem Lucky của tớ đã bay cao, bay xa tới nhường nào… tớ thực sự mong điều đó Minh à! Cậu còn nhớ con số bleem chứ? Lời hứa đó nữa, khi nào tớ có thể chứng minh điều không thể ấy, nhất định tớ sẽ trở về!” Đọc những lời chân thành của Tùng, tôi bật khóc, ôm cả lá thư lẫn quyển sách vào lòng gục xuống hệt như một đứa trẻ. Tôi ngước lên phía bầu trời lấp ló sau những tán cây kia, khẽ thì thầm một lời hứa không tên:

“Tớ hứa tớ sẽ học bay giống Lucky, nhưng đến khi nào tớ có thể bay được thì mèo Zorba nhất định phải trở về đấy nhé!”

* - Đó là ‘euphoria’ à em? - Dạ vâng, chị thấy ổn không chị? - Chị có thử tra nghĩa của cụm từ này… có phải là ‘hạnh phúc’ không nhỉ? Sao em lại vẽ một đàn chim vậy? - Ừm… vì khách hàng cũng không yêu cầu phải vẽ một vật gì đó cụ thể hay bối cảnh nên em đã nghĩ tới khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời mình… khi mà em nộp giấy nguyện vọng vào đại học mỹ thuật, cảm giác tự do giống chim bay ấy chị... - Tôi bẽn lẽn trả lời. Quả thực tại thời khắc ấy, vạn vật trước mắt tôi đều trở nên trong suốt. Những viễn cảnh mơ hồ về sự nghiệp mơ ước từng chút một hiện rõ và khắc sâu trong tâm trí. Thời khắc đó, chính là “euphoria”! - Ý tưởng không tồi đâu em, cố gắng hoàn thành sớm nha, ngay từ lần đầu thấy Minh chị đã biết… em là một cô gái tài năng, lại chăm chỉ nữa, chắc chắn em sẽ thành công nhiều hơn trong tương lai đó! - Hì, cậu ấy cũng từng nói với em một câu tương tự như chị vậy, em sẽ cố gắng. - tôi ngại ngùng đáp lại, tay chuẩn bị lớp vải với khung vẽ mới, chuẩn bị vẽ lên cảm xúc kì diệu của chính mình.

“Này Zorba ơi, tớ đã biết bay rồi đấy, nên cậu nhất định phải trở về để chứng kiến kỳ tích cậu tạo ra nhé!”

* Khoảng một tháng sau, tôi nhận được một cuộc gọi lạ: - Có phải nhà họa sĩ Minh đúng không? - Đúng vậy, không biết cậu cần giúp gì ạ? - Tôi là G - người từng đặt bức tranh mã morse, không biết cô nhớ không nhỉ? Liệu giờ cô có thể giao tới trường THPT A được chứ? - Được được. Cậu đợi tôi khoảng 15 phút nhé, tôi đang gần đó. Âm thanh bên đầu kia chợt vụt tắt, nghe mơ hồ mà quen thuộc biết mấy. Bỏ qua tất cả những hoài nghi của mình, tôi vội lấy xe đi tới ngôi trường năm xưa. Sau 7 năm, nó quả thực có chút khác lạ. Thế nhưng hình bóng lẫn những kỷ niệm năm ấy vẫn ám ảnh tôi tựa như bóng ma, khiến tôi mãi chẳng dứt ra nổi được. Tôi ôm bức tranh trầm ngâm nhìn cảnh vật xung quanh, khung cảnh này chợt đưa tôi về buổi hoàng hôn của 8 năm trước… - Cậu chẳng thay đổi gì cả. Thực sự là không cao thêm chút nào! Tôi chợt giật mình trước giọng nói ấy, hai mắt bỗng ướt nhòe, rưng rưng quay sang phía ấy. - Euphoria có nghĩa là trạng thái sung sướng, hạnh phúc đến cực độ. Một cụm từ thật đẹp đúng không? Thời gian lúc ấy như quay ngược lại đúng thời điểm của 8 năm trước, cũng là buổi hoàng hôn ấy, cũng là cụm từ ấy, và… cũng là con người ấy. Tôi ngây người nhìn bóng người con trai đứng trước mặt, tựa như đã chờ đợi từ trước, cậu quay lại mỉm cười.

“Con số ấy thực sự tồn tại nhỉ?”

This article is from: