Biếc 2021

Page 1

1


MỤC LỤC 01

LANG THANG HOÀI ĐỨC A

1. Lời ngỏ ..............................................................................................................................................3 2. Nhìn lại 2020 ...................................................................................................................................4 3. Bảng tin: Ngôi trường hạnh phúc ..............................................................................................9 4. Humans of HDA: Nguyễn Đinh Thành - hiện thân của tuổi trẻ rực rỡ ..........................13 5. Cách sống sót ở Hát - đê - a: 7 bí mật của Hát - đê - a .........................................................18 6. Inside HDA: Phía sau hàng rào là cả một bầu trời rộng lớn .............................................19

02 PANACEA 1. Photoshoot: Cầu Vồng .................................................................................................................25 2. Lời kể màu biếc: Đường bay ......................................................................................................27 3. Vẻ đẹp không hoàn hảo: Kim Namjoon - Từ học sinh top 1% đến nghệ sĩ toàn cầu truyền cảm hứng .......................................................................................40 4. Blueth Path: Tiếng hát 52hz nơi đại dương ............................................................................48 5. Tấm vé bay: Bộ lọc nào cho Đà Lạt của bạn ..........................................................................53 6. Zoom In Art: La la land - Lời ca gửi đến những kẻ khờ mộng mơ ..................................60 7. Inner Lupe: Practical Witchdraft - Phép phù thuỷ ..............................................................65 8. Vặt vãnh: Sáng tạo để kiểm soát cuộc sống ...........................................................................68

2


Lời ngỏ Bạn có nhận ra… trong Hoài Đức A xinh đẹp này tồn tại những sắc xanh riêng biệt hay không? Hm… có thể là “xanh” gì nhỉ? Phải chăng, màu xanh ấy là xanh của chiếc biển hiệu đề “THPT Hoài Đức A” mà bất kể buổi sáng hay chiều nào ta cũng bắt gặp? Hoặc có lẽ là xanh của bầu trời chăng? Bằng một cách nào đó, bầu trời nơi đây thật kỳ lạ. Đôi lúc nom ẩm ướt, nhuốm một màu xanh xám như đang buồn hay khóc thay cho một ai đó và những khoảng trời như vậy tưởng chừng cứ sẽ buồn mãi cho tới khi có cơn mưa rào bất chợt ập đến, gột rửa đi hết nỗi buồn xám tro này. Trời sẽ lại một lần nữa xanh trong, như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ vậy! Bầu trời ấy tựa như tuổi trẻ ở Hoài Đức A, mang trong mình những sắc xanh xám lại ẩn chứa những màu xanh biếc thật nhiều hy vọng. Màu “xanh” nơi đây hiện lên với muôn hình vạn trạng. Đó là sắc “xanh” của hơn một nghìn con người đang ngày ngày tô lên bức tranh mang tên “Hoài Đức A” kia, trở thành một dấu ấn đặc biệt mà bất kỳ ai gắn bó tại đây cũng khó có thể quên được. Biếc ra đời bởi chính sự kỳ diệu của màu xanh ấy. Bởi lẽ… Biếc là một màu đặc biệt khi nó mang trong mình một sắc xanh tím êm dịu, gợi về cả những ngày xám nhất lẫn những ngày trong nhất của cuộc đời mỗi người. Cuối cùng, Nhật Báo tin rằng… Biếc chính là tính từ hoàn hảo để có thể gợi lên màu “xanh” trong thanh xuân của chúng ta ở Hoài Đức A - nơi những hỉ nộ ái ố của tuổi trẻ được bộc lộ một cách mãnh liệt. Trong số nội san đầu tiên của Nhật Báo, hãy cùng chúng mình đi trên những cung bậc cảm xúc của tuổi thanh xuân - quãng thời gian đáng giá nhất, rực rỡ nhất mà chúng ta có thể có được nhé. “Một lúc nào đó khi ngã xuống, bạn sẽ thấy bầu trời rất xanh…” Vậy bạn đã sẵn sàng “ngã” cùng Biếc hay chưa?

3


NHÌN LẠI Tác giả: Toof_dd & reepicheep_ Năm 2020 vừa qua quả là một năm đầy khó khăn với nhiều biến động chưa từng có. Tuy nhiên, thầy và trò trường THPT Hoài Đức A đã cùng nhau đồng hành vượt qua mọi thách thức để bước tiếp trên con đường đi tới một tương lai thành công và phát triển. Sau đây, xin kính mời các bạn độc giả cùng Biếc nhìn lại một vài tin tức trọng điểm của trường ta trong nửa cuối năm 2020 vừa qua.

1. Lễ khai giảng đặc biệt

Lễ khai giảng năm nay có đầy đủ các em học sinh khối 10, trong khi đó mỗi lớp khối 11, 12 cử đại diện 5 học sinh ngồi dự dưới sân trường, những học sinh còn lại của hai khối dự khai giảng trên lớp. Khó khăn là vậy nhưng các bạn học sinh trường THPT Hoài Đức A vẫn cùng nhau chia sẻ nhiều niềm vui, đón nhận không khí hào hứng khi quay trở lại trường học.

2. Kì thi học sinh giỏi cấp thành phố

Lễ khai giảng năm học 2020 - 2021 đã được diễn ra theo đúng kế hoạch với nhiều cảm xúc khác nhau do diễn biến phức tạp của dịch bệnh. Để chuẩn bị cho lễ khai giảng, cán bộ giáo viên nhà trường thực hiện nhiều công việc khác nhau như: phun tiêu độc khử trùng trường lớp, dọn vệ sinh môi trường, sắp xếp vị trí ngồi cho học sinh cũng như cắt cử giáo viên hướng dẫn học sinh phòng dịch. Trước khi vào trường, học sinh cùng giáo viên đều phải đeo khẩu trang, được kiểm tra thân nhiệt, sát khuẩn tay và đi theo lối, ngồi theo hàng giữ khoảng cách an toàn theo quy định.

Trường THPT Hoài Đức A được ví như “cái nôi văn hóa” của địa phương với bề dày thành tích đáng tự hào. Và không quá bất ngờ khi trường ta đã ghi những dấu ấn đáng chú ý trong kì thi HSG cấp thành phố năm học 2020 - 2021 vừa rồi. Bằng sự nỗ lực và cố gắng không ngừng, bạn Nguyễn Thị Hiền lớp 12A2 đã thành công đạt giải Ba môn Sinh Học, tiếp đến là bạn Nguyễn Trung Thị Ánh lớp 12A1 và Dương Thị Hằng Nga lớp 12D1 đồng giải Ba môn Ngữ Văn. Giải Nhì duy nhất trường ta thuộc về bạn Ngô Văn Minh Đức lớp 12A2, ở môn thi Hóa Học.

4


Và xuất sắc nhất là phải kể đến đó là bạn Nguyễn Hữu Chiến Thắng lớp 12A1, đạt giải Nhất kì thi học sinh giỏi cấp thành phố ở môn Vật Lý. Những thành tích các bạn đạt được là niềm tự hào của thầy và trò trường THPT Hoài Đức A, đồng thời cũng là động lực, truyền cảm hứng học tập tới bao bạn học sinh khác.

cổ vũ hết sức nồng nhiệt đến từ các chi đoàn. Tiến sâu vào vòng thi Chung kết, độ khó và chiều sâu của các câu hỏi cũng tăng lên gấp nhiều lần, song bốn nhà leo núi đã để lại cho các bạn học sinh nhiều dấu ấn, sự phấn khích, hào hứng cũng như kinh ngạc trước phần thể hiện xuất sắc của mình. Kết thúc trận thi chung kết, các nhà leo núi tài năng đã về đích với những số điểm vô cùng đáng tự hào, cụ thể là Phương Thùy học sinh lớp 11A6 với số điểm 100, Xuân Bảo lớp 11A2 và Đình Tâm lớp 11A3 với 125 điểm. Cuối cùng, xuất sắc nhất với số điểm 260, nhà leo núi Hoàng Văn Thái - học sinh lớp 11A2 đã trở thành nhà vô địch cuộc thi Đường lên đỉnh Olympia cấp trường, chính thức trở thành một trong những gương mặt đại diện cho trí tuệ nhà trường.

Nguyễn Hữu Chiến Thắng A1K52

3. Cuộc thi đường lên đỉnh Olympia

Đường lên đỉnh Olympia là một cuộc thi trí tuệ gay cấn, được Đoàn trường THPT Hoài Đức A tổ chức nhằm thực hiện hiệu quả phong trào thi đua của ngành giáo dục, tạo sân chơi lành mạnh, bổ ích để học sinh thể hiện khả năng hiểu biết, đồng thời tạo cơ hội giúp học sinh rèn luyện kỹ năng tư duy logic. Cuộc thi nhận được sự quan tâm từ đông đảo các bạn học sinh trong trường và ai cũng chuẩn bị cho mình một tâm thế sẵn sàng, đầy bản lĩnh, tự tin. Khâu chuẩn bị của cuộc thi đã được ban tổ chức tiến hành vô cùng kỹ càng và tâm huyết với mong muốn tạo ra một chương trình hay, công phu và hoàn hảo hết mức có thể. Cuộc thi diễn ra vô cùng sôi nổi, khí thế và hồi hộp, đặc biệt còn có sự góp mặt của các thầy cô, ban cố vấn chương trình và sự

Hoàng Văn Thái A2K53

4. Chương trình tình nguyện “Trung thu cho em”

5


Được sự nhất trí của BGH trường THPT Hoài Đức A, quản lý làng Hữu Nghị - xã Vân Canh - Hoài Đức - Hà Nội, sáng ngày 07/09/2020 Ban chấp hành Đoàn trường THPT Hoài Đức A kết hợp với các bạn học sinh trong trường, đặc biệt là hợp tác với CLB Guitar tổ chức thành công Chương trình tình nguyện “Trung thu cho em 2020”. Làng Hữu Nghị xã Vân Canh là nơi những thương binh, bệnh binh nhiễm chất độc màu da cam và con em của họ hằng ngày vẫn phải vậy lộn với những di chứng, hậu quả từ chiến tranh. Sáng ngày hôm đó, Ban chấp hành Đoàn trường cùng các tình nguyện viên đã có cơ hội đến hỏi thăm, giao lưu và tặng quà đầy ý nghĩa tại làng Hữu Nghị. Thấy được nụ cười hạnh phúc của các em nhỏ nơi đây là niềm hạnh phúc vô cùng to lớn của các bạn học sinh có mặt trong chương trình. Tại đây, tình nguyện viên đến từ Nhật Báo đã có cuộc trò chuyện ngắn ngủi với người anh cả của làng trẻ, người từ chối tiết lộ thông tin cá nhân của mình vì chỉ muốn làm một người “không đặc biệt”. Đây là một người đã sống cuộc đời dài hơn hết thảy những người bạn khác ở nơi đây và bàn tay của anh thì đặc biệt ấm áp. Anh chia sẻ về cuộc sống thường ngày trong làng trẻ với sự chăm sóc tận tâm từ các cô chú tình nguyện viên và cả những buổi học may vá với hy vọng sản phẩm của mình có thể đem lại chút ý nghĩa nhỏ nhoi cho cuộc đời. Thật cảm động biết mấy khi mà chính người bị số phận không thương tiếc vùi dập lại muốn trao

tặng hạnh phúc tới những người xung quanh. Anh khiến mọi người hiểu ra rằng ai trong chúng ta, không kể hoàn cảnh sống hay trở ngại, khó khăn nào đều có khả năng sưởi ấm cuộc đời chỉ bằng một trái tim nhiệt thành. Trường THPT Hoài Đức A đang cố gắng để không chỉ “chắp cánh” cho các bạn học sinh đang theo học tại nhà trường mà còn “chắp cánh” cho ước mơ của những bạn học sinh có hoàn cảnh khó khăn ngoài xã hội. Nhật Báo tin rằng với những món quà lớn lao về cả vật chất lẫn tinh thần của nhà trường, những người bạn trong làng trẻ sẽ có thêm nhiều cơ hội để có thể vươn tới “những ước mơ hồng”.

5. Hướng về miền Trung

Năm 2020 vừa qua không chỉ là một năm đầy khó khăn do diễn biến phức tạp của dịch COVID - 19 mà còn là một năm đồng bào miền Trung nước ta phải oằn mình gánh chịu những tổn thất nặng nề do thiên tai gây ra. Bão chồng bão, lũ chồng lũ, khốn khó càng thêm khốn khó, đau thương chất chồng đau thương. Bắt nguồn từ truyền thống “Nhiễu điều phủ lấy giá gương /Người trong một nước phải thương nhau cùng”. Triệu trái tim chung một nhịp đập, triệu con người hát khúc tương thân. Với tinh thần tương thân tương ái, Đoàn trường THPT Hoài Đức A đã phát động các đợt ủng hộ hướng về miền Trung ruột thịt bằng nhiều hình thức khác nhau. Trong đó, gói bánh chưng là phương án được đề xuất nhiều

6


nhất vì người dân có thể ăn được liền, hơn nữa đây cũng là công việc mà thầy trò và học sinh có thể cùng nhau thực hiện. Trong những ngày này, tình người lại tỏa sáng hơn bao giờ hết, các bạn học sinh từ mọi chi đoàn đều chung tay góp sức làm ra những chiếc bánh chưng xanh cứu trợ đồng bào miền Trung. Ngoài ra nhà trường còn nhận được vô số các loại sách vở, quần áo ấm quyên góp cho khắp tỉnh thành miền Trung và nhiều khoản tiền từ thiện từ các tập thể lớp, các câu lạc bộ trong trường nhằm chia sẻ, giúp đỡ người dân nơi đây giảm bớt khó khăn. Qua chiến dịch ủng hộ trên, các bạn học sinh còn được răn dạy thêm nhiều bài học quý giá về tình đoàn kết, tính tương thân tương ái và lòng nồng nàn yêu nước. Nước lũ có thể cuốn trôi mọi thứ nhưng không thể cuốn đi tình người.

cũng như ý kiến, quan điểm của mình về những vấn đề “nóng” khác nhau trong xã hội. Dù lần đầu tiên được tổ chức nhưng Trường Teen vẫn nhận được sự quan tâm, ủng hộ và hưởng ứng nhiệt tình của các chi đoàn. Với mục đích xây dựng một môi trường phù hợp giúp các bạn học sinh thỏa sức bộc lộ bản thân cũng như khuyến khích sự sáng tạo, dám nghĩ dám làm, sự tự tin, khả năng diễn thuyết trước đám đông cũng như sự bạo dạn của học sinh; Trường Teen đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Các vấn đề được đưa ra tranh biện không chỉ mang tính chất “thời sự”, cấp thiết mà còn đòi hỏi sự hiểu biết, chuẩn bị kỹ lưỡng, công phu từ phía các thí sinh. Không chỉ có sự góp mặt của các đội thi, ban giám khảo gồm các thầy, cô giáo trong Hội đồng nhà trường là nhân tố quyết định kết quả, tính công bằng, minh bạch của cuộc thi. Trải qua sáu vòng đầy cam go, căng thẳng với sự tham gia của mười ba đội thi, trận chung kết ghi danh hai đội 10D1 Và 11D1. Sau ba lượt tranh biện cùng một lượt phản hồi đầy kịch tính, trong sự hồi hộp của các khán giả dõi theo; chủ nhân đầu tiên của ngôi vị quán quân Trường Teen 2021 đã gọi tên chi đoàn 10D1. Đội thi 11D1 cũng đã xuất sắc giành được vị trí Á quân và các chi đoàn 10D2, 11A2 lần lượt đạt giải Ba. Trường Teen đã để lại nhiều kỉ niệm đáng nhớ không chỉ cho các thí sinh tham gia mà còn cho học sinh toàn trường.

6. Trường Teen 2021

Được tổ chức bởi Đoàn trường THPT Hoài Đức A, Trường Teen là một sân chơi cạnh tranh lành mạnh - nơi các bạn học sinh thích tranh biện thể hiện tài năng, cá tính

7. Giải bóng đá học sinh 2021

Dù là năm thứ ba được tổ chức nhưng giải bóng đá thường niên vẫn có một sức

7


hút mãnh liệt và luôn là một trong những cuộc thi được đón chờ nhất, nhận được sự chú ý từ đông đảo học sinh toàn trường.

đoàn 11A9,10 và 12A7, còn ở bóng đá nữ chính là 11D2,3 và 12D1,2. Trận chung kết đã diễn ra trong bầu không khí đầy nhiệt huyết. Và cuối cùng, đội thi lớp 12A7 đã xuất sắc bảo toàn được danh hiệu “Đương kim vô địch” của mình. Bên canh đó, chi đoàn 12D1,2 cũng đem về chiếc cúp chiến thắng đầy vinh quang. Về thứ nhì là các chi đoàn 11A9,10 và 11D2,3. Các lớp 10A3, 12A8-11A2 lần lượt giành được giải Ba của cuộc thi. Hãy cùng đón chờ nhiều hơn nữa những bàn thắng đẹp mắt của các đội thi trong giải bóng lần tới của trường THPT Hoài Đức A.

Là một sân chơi rèn luyện sức khỏe thể chất cũng như tinh thần đầy kịch tính, dù chịu ảnh hưởng và bị trì hoãn một thời gian ngắn bởi đại dịch Covid 19 nhưng giải bóng đá năm nay vẫn có sự tham gia, hưởng ứng tích cực của tất cả các chi đoàn. Không chỉ vậy, sự cổ vũ động viên nhiệt tình của đông đảo các cổ động viên cũng góp phần không nhỏ cho sự thăng hoa, cống hiến hết mình của các cầu thủ trên sân cỏ. Và chắc chắn cuộc thi đã để lại nhiều ký ức khó quên trong lòng tất cả chúng ta dù là sự tiếc nuối hay chiến thắng trong vinh quang. Đặc biệt, dù chỉ dừng chân ở vòng bán kết nhưng sự bùng nổ của một gương mặt mới - 10A3 đã để lại nhiều dấu ấn trong lòng các cổ động viên. Sau hơn hai tháng thi đấu với hơn 60 lượt trận, xuất sắc dành được tấm vé vào chung kết bóng đá nam là hai chi

Thầy và trò trường THPT Hoài Đức A đã cùng nhau khép lại một năm 2020 đầy khó khăn nhưng chất chưa nhiều hạnh phúc và thành công. Hy vọng năm 2021 của chúng ta sẽ gặp nhiều điều tươi mới, có nhiều niềm vui và gặt hái được nhiều thành tích đáng tự hào.

8


Ngôi trường hạnh phúc

Trường THPT Hoài Đức A ra đời vào đầu năm học 1966 - 1967 tiền thân là trường cấp 3 Hoài Đức, được tách ra từ trường cấp 3 Nguyễn Huệ (Hà Đông). Trải qua nhiều năm tháng cố gắng, thầy và trò nhà trường đã góp phần hình thành nên cái nôi văn hoá của địa phương. Đến nay trường THPT Hoài Đức A đã có đủ điều kiện để khẳng định bước đi của mình, đồng thời nhanh chóng đổi mới, đáp ứng sự nghiệp phát triển của nền giáo dục nước nhà.

BẢNG TIN Tác giả: G

Thời kỳ đầu, thầy Trần Viết Hinh được Bộ Giáo Dục bổ nhiệm trở thành hiệu trưởng

9

nhà trường (1966 - 1968). Thời điểm ấy, do yêu cầu nâng cao dân trí, đào tạo nhân tài của một vùng quê hiếu học, trường cấp 3 Hoài Đức đã được thành lập vào tháng 9 năm 1966, đây chính là tiền thân của trường THPT Hoài Đức A ngày nay. Năm học đầu tiên khóa 1966 - 1967, trường gồm 10 lớp học ở cả ba khối 8,9,10, trong đó có 1 lớp 8 và 1 lớp 10 chuyên Toán nội trú của tỉnh. Sau ngày giải phóng miền Nam (30/4/1975), cuộc chiến tranh vệ quốc kéo dài ngót 21 năm của dân tộc ta đã kết thúc thắng lợi. Thầy và trò trường cấp 3 Hoài Đức rất


phấn khởi, tự hào và tin tưởng về chặng đường đã qua. Từ những năm này, tuy cơ sở vật chất có được khải thiện, song còn gặp rất nhiều khó khăn: trường chưa có tường bao, luỹ hào và đa phần các phòng học đều được dựng lên từ tre, nứa, lá… Về sau, với khẩu hiệu “Trường ra trường, lớp ra lớp” do Thủ tướng Phạm Văn Đồng khởi xướng đã nhắc nhở ngành Giáo dục phải nhanh chóng quy hoạch, xây dựng lại nề nếp nhằm đáp ứng nhu cầu đổi mới toàn diện của Đảng và Nhà nước. Trường cấp III Hoài Đức A cũng được đầu tư, tu sửa cho khang trang, đẹp đẽ hơn. Các khối nhà ba tầng được xây dựng, các phòng học được trang bị hệ thống máy chiếu, máy tính, mạng internet hiện đại phục vụ tốt cho việc dạy và học đổi mới phương pháp. Nhưng đó chưa phải điểm dừng trong con đường phát triển không ngừng của thầy và trò trường THPT Hoài Đức A.

lên kế hoạch xây dựng lại toàn bộ quy mô trường học theo tiêu chuẩn Châu u. Thông qua 4 yếu tố cốt lõi: hệ thống cơ sở vật chất hiện đại cho các môn thể thao và các hoạt động rèn luyện thể chất như: hồ bơi rộng 20m, sân bóng đá, nhà thể chất…; mảng cây cối, sân cỏ, phủ xanh toàn khuôn viên và thiết kế trường học gần gũi với thiên nhiên góp phần kiến tạo môi trường học đường xanh - sạch - trong lành, tốt cho sức khỏe; các bữa ăn trường học bổ dưỡng và an toàn mỗi ngày, nhà ăn sạch đẹp và thoáng mát cùng không khí sinh hoạt chung vui vẻ, thân thiện; chương trình Tư vấn học đường (tư vấn sức khỏe tâm sinh lý, tình cảm cho học sinh mỗi khối lớp; tư vấn hướng nghiệp và đại học cho học sinh trung học) và phòng y tế hiện đại nhằm chăm sóc mọi vấn đề thể chất, tinh thần phát sinh trong quá trình học tập. “Học sinh năng động, lớp học hạnh phúc”

“Việc xây dựng, kiến tạo mô hình trường học hạnh phúc phải được xác định là một nhiệm vụ trọng tâm, thể hiện mục tiêu, lý tưởng và là một điểm nhấn trong triết lý giáo dục hiện đại mà các nhà trường phải không ngừng nỗ lực thực hiện.” - Thầy Nguyễn Văn Dũng, hiệu trưởng nhà trường.

Bên cạnh những tiêu chí về cơ sở vật chất, Nhà trường đã, đang và sẽ cố gắng hơn nữa trong việc nâng cao chất lượng dạy và học. Để tạo thêm nhiều lớp học chất lượng, trường THPT Hoài Đức A luôn nỗ lực luân chuyển, sắp xếp các em tới

Hưởng ứng phong trào do Bộ giáo dục phát động, để trường học thực sự là “nơi ước đến, chốn mong về” với đông đảo học sinh thì thầy Nguyễn Văn Dũng - hiệu trưởng đương nhiệm của trường THPT Hoài Đức A đã có kế hoạch xây dựng mô hình “trường học hạnh phúc - lớp học chất lượng” sẽ được triển khai trong năm 2022. Với mong muốn đổi mới phát triển trên hai phương diện “cơ sở vật chất” và “chất lượng dạy và học”, đây quả là một dự định đáng mong chờ! Cùng những tiêu chí đề ra, nhà trường hạnh phúc sẽ cho nâng cấp cơ sở vật chất, lắp đặt những hệ thống hiện đại và

10


những lớp học phù hợp, cố gắng xây dựng tất cả các lớp trở thành những lớp học chất lượng cao. Trường luôn có ý thức đổi mới trong phương pháp dạy học, quan tâm tới từng học sinh và không ai bị bỏ lại phía sau, hỗ trợ các em tìm ra những môn học phù hợp với sở thích, năng khiếu của mình. Với mong muốn tạo ra các lứa học sinh ưu tú nên bên cạnh những giờ học căng thẳng, Nhà trường còn tổ chức nhiều một số cuộc thi trí tuệ lẫn, thử thách độ nhạy bén như: Đường lên đỉnh Olympia, Cuộc thi hùng biện, Tìm hiểu pháp luật,... từ đây, các em sẽ rèn luyện bản thân trở thành con người tự tin, am hiểu, sẵn sàng hội nhập quốc tế mà không bị bất kỳ rào cản nào về ngôn ngữ, văn hóa, trình độ, hay kỹ năng. Đặc biệt, mục tiêu phấn đấu của “trường học hạnh phúc” đó là có giảm số lượng lớp học còn 39 lớp với các lớp chất lượng cao, tỉ lệ tốt nghiệp đạt 100%, tỉ lệ đỗ các trường Đại Học top đầu thành phố là 50%.

muốn tìm cho mình những người bạn cùng chung đam mê, sở thích, “LAC” (CLB Vẽ) sẽ luôn chào đón bạn. Không dừng lại ở đó, trường còn có thêm câu lạc bộ ngoại ngữ như: Tiếng Anh, Tiếng Trung, Tiếng Nhật,… Tham gia vào các câu lạc bộ là cơ hội tốt để mỗi người trau dồi kiến thức, có thêm những kỹ năng mềm cần thiết, mở ra những cơ hội để giao lưu, kết bạn và học hỏi những kinh nghiệm làm quản lý, lãnh đạo, kỹ năng làm việc nhóm và sinh hoạt trong tập thể.

Học tập hăng say là vậy nhưng Hoài Đức A những năm gần đây luôn tạo điều kiện cho những hoạt động ngoại khóa vô cùng thú vị, bổ ích thông qua rất nhiều câu lạc bộ sinh hoạt sôi nổi - là nơi để các bạn cháy hết mình với đam mê và học hỏi được nhiều kỹ năng thực tế. Có thể nói, mô hình sinh hoạt câu lạc bộ là thế mạnh của Hoài Đức A trong tương lai. Nếu bạn mong muốn được tiên phong lên tiếng về những vấn đề xã hội đang là chủ đề nóng và lan tỏa đến mọi người những thông điệp tốt đẹp về mọi lĩnh vực cuộc sống thì “HDA The Journal” (CLB Báo chí), CLB Môi trường chính là nơi bạn thuộc về. Nhận thức được tầm quan trọng của sách, muốn lan tỏa tới mọi người thói quen đọc sách và tinh thần hành động hướng đến xã hội, bạn sẽ không thể bỏ qua đại gia đình ‘Books & Actions” (CLB Sách và Hành động). Bạn yêu thích âm nhạc và những bước nhảy? “HDA Guitar Club” (CLB Ghita) và CLB nhảy là lựa chọn hoàn hảo của bạn. Hay bạn là người yêu thích hội họa,

Cuối cùng, không thể không nhắc tới đội ngũ các thầy giáo, cô giáo có trình độ chuyên môn cao, dày dặn kinh nghiệm, luôn không ngừng sáng tạo, đổi mới phương pháp dạy học. Hơn tất cả, các thầy cô luôn cháy rực ngọn lửa đam mê với nghề giáo và đặc biệt luôn là những “người bạn” thấu hiểu học sinh. Dưới sự dìu dắt của thầy cô, từ mái trường Hoài Đức A đã có biết bao thế hệ học sinh trưởng thành, trở thành những kỹ sư, bác sĩ, những giáo viên,… tỏa đi khắp mọi miền đất nước, góp sức mình vào sự nghiệp xây dựng, bảo vệ và phát triển đất nước. Hoài Đức A luôn là bến đỗ lý tưởng của các bạn học sinh cấp 2 trong địa phương và cả các vùng lân cận, là niềm tự hào của mỗi học sinh đã và đang học tập tại đây, là nơi gửi gắm bao hy vọng của các bậc phụ huynh và là niềm tin tưởng, kỳ vọng của các cấp chính quyền huyện Hoài Đức.

11


Chính bởi vậy, thầy và trò trường THPT Hoài Đức A luôn nỗ lực không ngừng, “dạy tốt học tốt” để đáp lại những niềm tin yêu, những nguyện vọng tốt đẹp đó. Mô hình tương lai đầy hoài bão, đầy ước vọng mới mẻ chính là sự kỳ vọng của toàn bộ giáo viên lẫn bao thế hệ học sinh trong trường cùng chung tay xây dựng và phát triển. Mô hình trường học hạnh phúc là một thông điệp, quyết tâm lớn của ngành giáo dục, truyền đi những tín hiệu tích cực, thể hiện nỗ lực không ngừng đổi mới để đáp ứng tốt hơn những yêu cầu, đòi hỏi mà xã hội, đất nước đang đặt ra… Và cũng chính là phiên bản hứa hẹn hoàn mĩ nhất của trường THPT Hoài Đức A sẽ mở ra một bước đột phá mới trong tiến trình

phát triển của nhà trường trong những năm tiếp theo: hội nhập, đón đầu xu thế mới của giáo dục và của xã hội.

12


Nguyễn Đinh Thành Một hiện thân của tuổi trẻ rực rỡ Humans Of HDA Tác giả: Khánh Ly

#Các hoạt động ngoại khoá đã tham gia - Uỷ viên Ban chấp hành Đoàn trường THPT Hoài Đức A nhiệm kỳ 20142015 và 2015-2016; - Senior Manager - CLB Tiếng Anh trường THPT Hoài Đức A nhiệm kỳ 2014-2015 và 2015-2016;

- Thành viên Ban Truyền thông - Tổ chức tình nguyện Cozy Village 2015; - Trưởng ban Truyền thông - Dự án The Happy Bookshelf 2015; - Trưởng ban Tài chính -

Đối ngoại - Cuộc thi Rung chuông vàng trường THPT Hoài Đức A 2016; - Thành viên ban FFRadio - CLB Diễn đàn sinh viên trường Đại học Ngoại thương FTU Forum.

#Các thành tích cá nhân - Giải Khuyến khích môn Tiếng Anh - Kỳ thi Học sinh giỏi thành phố lớp 12 năm 2015;

- Giải ba toàn quốc - Cuộc thi vô địch tin học văn phòng thế giới MOSWC Viettel 2020;

13

- Sinh viên 5 tốt cấp Thành phố năm 2018.


Q: Anh có thể chia sẻ với độc giả của chúng ta một vài kỷ niệm đặc biệt có ý nghĩa đối với quá trình trưởng thành trong quãng thời gian học tập tại trường không ạ?

Hà Nội nắng ấm suốt một tuần, không biết vì sao tới ngày chúng mình hẹn gặp anh thì trời trở rét đậm. Thời điểm bắt đầu cuộc phỏng vấn chỉ cách lúc xe khách đưa anh từ quê lên Hà Nội vỏn vẹn vài chục phút. Mặc dù gặp rất nhiều những điều kiện rất bất tiện, thế nhưng anh vẫn cố gắng sắp xếp để có thể tham gia buổi phỏng vấn cùng “Biếc”. Ấn tượng của chúng mình về anh không chỉ dừng lại ở một người vô cùng tài năng, thân thiện mà còn là ấn tượng về một hiện thân của tuổi trẻ rực rỡ.

A: Một phần không thể thiếu mỗi khi nhắc đến quãng thời gian cấp 3 của anh đó là lớp A2 do cô Dung dạy Toán chủ nhiệm, lớp mũi nhọn của khối A. Có một điều rất thú vị đó là lớp của anh thì quá nửa là từ trường cấp 2 của anh, và một phần siêu lớn là lớp cấp 2 của anh, do đó hồi mới vào lớp 10 mọi người mất một quãng thời gian rất dài để có thể làm quen và thân thiết với nhau. Bản thân anh cũng rất khó khăn thì mới có thể chơi với các bạn từ trường khác đến. Nhưng rồi thì bằng một cách thần kỳ nào đó mà lớp anh trở nên đoàn kết một cách khủng khiếp, đoàn kết nhất là đợt đi chụp kỷ yếu năm lớp 12. Anh vẫn nhớ lúc lớp đi chụp kỷ yếu là đã sang tháng 5, quãng thời gian cuối năm học rồi. Rất khó để có thể chốt một ngày nào đó trong tình trạng ôn thi gắt gao như vậy. Thậm chí tới lúc chốt được ngày chụp rồi thì hôm đó lại rơi đúng vào giữa kỳ thi tuyển sinh của ĐHQG, một tốp thì vừa thi xong còn một tốp thì chuẩn bị đi thi. Thế nhưng mọi người quyết tâm phải đi chụp ảnh, phải ghi lại những khoảnh khắc cuối cùng bên cạnh nhau cho bằng được.

#Chân Dung Q: Để các bạn độc giả của chúng ta có thể rõ hơn về mình, anh có thể giới thiệu một chút về bản thân được không ạ? A: Anh là Thành, Nguyễn Đinh Thành, cựu học sinh khóa 47 (2013 - 2016) của Hoài Đức A. Trước đây anh từng là thành viên của CLB Tiếng Anh và cũng là ủy viên BCH Đoàn trường. Hiện tại anh đã tốt nghiệp trường ĐH Ngoại thương và đang làm việc trong ngành dữ liệu. Q: Lựa chọn 3 từ để miêu tả về bản thân. A: Từ đầu tiên và cũng là từ miêu tả rõ nhất về bản thân anh đó chính là khó tính, thứ hai là nhiệt tình còn từ thứ ba anh vẫn luôn luôn tìm kiếm (cười).

Một kỉ niệm đáng nhớ khác của năm 12 đó chính là lúc bọn anh chuẩn bị 8/3 cho các bạn nữ trong lớp. Lớp anh ban đầu có 7 bạn nam nhưng sau đó giảm xuống còn 6 bạn, và rất thụ động trong những ngày lễ như vậy, đến mức cô Dung còn phải nhét tiền vào tay bọn anh và bảo “Đi chuẩn bị 20/10, 8/3 cho các bạn nữ đi!”. Nhưng cũng đến năm lớp 12, như anh đã nói rằng anh không hiểu điều kỳ diệu gì đã xảy ra với lớp anh mà các bạn nam chủ động hơn hẳn. Các công việc của lớp rồi phong trào, thậm chí văn nghệ văn gừng đứa nào cũng tranh nhau đi. 8/3 cuối cùng của các bạn nữ A2 năm đó các bạn nam chia

Q: Một câu châm ngôn mà anh yêu thích? A: “You’re born an original, don’t die a copy” có nghĩa là “Sinh ra là một bản thể, đừng chết đi như một bản sao”.

#Hoài Đức A và quãng thời gian tuổi trẻ 14


làm 2 nhóm, nói ra thì hơi phạm quy chút nhưng một nhóm nghỉ ở nhà chuẩn bị còn một nhóm đi xe máy ra tận Hồ Tây để mua quà cho các bạn nữ. Lần chuẩn bị đó toàn bộ tiền đều từ túi của các bạn nam, cô Dung không cần phải nhét tiền cho bọn anh nữa. Một điều nữa mà anh rất tự hào đó chính là 7 lần bọn anh tổ chức Ngày phụ nữ là 7 món quà khác nhau, chưa một lần nào trùng quà hết. Một 7 lần như vậy đã chứng kiến sự trưởng thành và thay đổi rất lớn của các bạn nam A2!

thành của anh. Anh vẫn còn nhớ ngày đầu tiên bước vào EC, phòng C206 mà bọn anh vẫn hay gọi là “thánh đường” ấy chật kín người. Và wow… bọn anh được chào đón một cách vô cùng ấm áp và nồng hậu. Một đặc điểm rất thường thấy ở các CLB là vào rất đông nhưng càng về sau con số ấy sẽ theo một đường dốc mà xuống rất nhiều, EC cũng không ngoại lệ. Nhưng đến một thời điểm thì con số ấy dừng lại cho tới tận khi bọn anh ra trường, có nghĩa là từ lúc vào CLB cho đến khi tốt nghiệp thì bằng ấy con người vẫn ở lại và đi cùng nhau, thậm chí cho tới tận bây giờ bọn anh cũng chưa hề mất liên lạc.

Q: Từ những chia sẻ của anh cũng như thông tin mà chúng em tìm hiểu được, thì anh là một cựu học sinh có thể nói là rất thành công, và đặc biệt là vô cùng năng động xuất phát từ mái trường THPT Hoài Đức A. Vậy anh có thể chia sẻ cho các bạn độc giả biết rằng, những năm tháng dưới mái trường HDA có điều gì đã tác động rất nhiều lên việc tạo nên anh Thành của hiện tại không ạ?

Ở EC có buổi chia tay khối 12 được gọi là buổi “kick ass”, bằng ấy con người vẫn xuất hiện và giành một phần nhỏ trong quãng thời gian cuối cấp cho nhau. Anh cảm thấy đó là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất, tuyệt vời nhất trong quãng thời gian tuổi trẻ của anh.

A: Anh nghĩ điều này ẩn chứa cả những yếu tố ngoại cảnh lẫn những yếu tố chủ quan xuất phát từ bản thân anh. Và yếu tố ngoại cảnh thì rõ ràng rồi, đó chính là Hoài Đức A. Nếu quay ngược về quãng thời gian khoảng 7,8 năm về trước, khi anh mới vào trường thì anh phải thừa nhận thật lòng là anh thấy trong trường chẳng có hoạt động gì nổi bật (cười), không giống như hiện tại khi ấy chỉ mới xuất hiện một CLB duy nhất đó là CLB Tiếng Anh. Một đứa “máu hoạt động” lại gặp một môi trường như vậy nên khi ấy anh mới suy nghĩ rằng “Nếu như trường không cho mình cơ hội thì tại sao mình không tự tạo ra những cơ hội cho bản thân mình nhỉ?”. Từ chính những suy nghĩ đã trở thành động lực để anh ngày càng năng động và tự tin hơn. Bên cạnh đó thì có thể nói quãng thời gian cấp 3 của anh gắn với EC, vì vậy EC và những con người ở đây đã dạy cho anh rất nhiều thứ và đã có những ảnh hưởng rất lớn tới quá trình trưởng

Q: Một người giáo viên đã có ảnh hưởng rất lớn tới anh trong quá trình trưởng thành dưới mái trường HĐA là ai? Anh có thể hé lộ lý do của sự lựa chọn này không ạ? A: Thật ra có nhiều người lắm nhưng anh sẽ kể về hai người đó chính là cô Hằng - người sáng lập kiêm chủ nhiệm của CLB Tiếng Anh và cô Dịu. Trước hết là “u” Hằng, cô từng là giáo viên Tiếng Anh của trường mình. Việc EC gọi cô là “u” cũng đã hé lộ phần nào về “u” Hằng, cô thực sự là một người mẹ của EC. Mặc dù cô rất bận rộn, từ việc công tác đến việc gia đình nhưng cô vẫn luôn dành thời gian cho CLB và cho anh. Ở CLB Tiếng Anh trước khi xuất hiện các ban thì có một đội ngũ quản lý và một “Senior Manager” (quản lý cấp cao) có nhiệm vụ dẫn dắt và lãnh đạo CLB. Ban đầu anh không hề có ý định sẽ tham gia SM, chưa kể SM thường sẽ

15


phải chạy từ nửa cuối lớp 10 rồi nhưng đến năm anh lớp 11 cô Hằng vẫn quyết định bổ nhiệm anh vào vị trí ấy. Cô nói rằng cô tin anh, cô tin vào khả năng của anh. Năm đó, EC tiếp tục được nhà trường đề cử tham gia “Festival Tiếng

Cô Nguyễn Thị Hằng (bên trái)

Cô Nguyễn Thị Dịu

Anh” cấp thành phố, bọn anh phải chịu một áp lực rất lớn vì các khóa trước đã gặt hái được rất nhiều thành tựu trong cuộc thi này. Năm 11 thì chương trình học cũng nặng hơn rất nhiều và cô cũng biết anh rất bận với công việc của Đoàn trường, chưa kể gia đình anh cũng không quá cởi mở trong việc tham gia các hoạt động ngoại khóa, thế nhưng cô vẫn tin tưởng bổ nhiệm anh vào vị trí cao nhất nhưng cũng đầy áp lực nhất để dẫn dắt các bạn. Và yeah, anh đã không làm cô thất vọng (cười). Chính quyết định năm đó của cô đã mở ra cho anh rất nhiều cánh cửa và giúp anh khám phá ra rất nhiều tiềm năng của bản thân mình! Người thứ 2 mà anh muốn nhắc tới đó chính là cô Dịu, ngày ấy cô vẫn còn phụ trách công việc trong Đoàn. Anh nhớ về cô bởi anh nhớ về một hành động rất bất ngờ mà cô đã làm vì anh. Hồi cuối năm lớp 11, nhà trường tổ chức một chuyến đi dã ngoại tập huấn cho cán bộ Đoàn, thế nhưng ngày hôm ấy lại trùng với ngày phỏng vấn cho một dự án mà anh đã đăng ký. Sau khi nói với cô thì ngay lập tức, cô dời lịch tập huấn sang một ngày khác, chỉ để anh có thể tham gia trọn vẹn tất cả các hoạt động. Nhờ quyết định dời lịch của cô mà năm đó anh trúng tuyển dự án và có một mùa hè rực lửa với những trải nghiệm vô cùng quý giá. Bên cạnh đó, cô cũng chính là người tạo điều kiện và nhiệt tình giúp đỡ trong quá trình bọn anh tổ chức cuộc thi “Rung chuông vàng” tại trường - một trong những sự kiện đầu tiên mà anh có cơ hội được làm việc trong BTC từ đó học hỏi thêm được rất nhiều điều mới mẻ giúp ích cho bản thân anh sau này.

#Tuổi trẻ, ước mơ Q: Quay lại thời điểm năm 17 tuổi, khi đó ước mơ của anh là gì, liệu bây giờ anh đã theo đuổi được ước mơ đó chưa ạ? Ảnh chụp tại Festival tiếng Anh cấp THPT thành phố Hà Nội (2014)

A: Năm 2016, một năm rất nhiều biến

16


động với bản thân anh vì năm đó anh bước vào kỳ thi quan trọng nhất sau quãng thời gian 12 năm đèn sách - kỳ thi Đại Học. Thật ra anh đã vạch ra một bản đồ khá là rõ ràng dẫn đến cánh cửa mà anh muốn mở sau khi kết thúc 12 năm học tập ấy, đó chính là theo học tại khoa tiếng Đức của trường ĐH Ngoại Ngữ sau đó tìm kiếm cơ hội để đi du học hoặc ít nhất là một chương trình trao đổi nào đấy ở nước ngoài. Thế nhưng rồi vì rất nhiều lý do, đặc biệt là gia đình đã khiến anh “ngoặt” vào ngôi trường mà anh đã tốt nghiệp hiện tại - ĐH Ngoại Thương nên cũng có thể nói là bản thân anh chưa thể bước đi trên con đường mà mình đã chọn.

quý vì thế sẽ chẳng có gì phải hối tiếc cả. Q: Anh có lời khuyên gì dành cho những bạn trẻ, nhất là các bạn học sinh lớp 12 cũng đang phải tranh đấu trước những ngã rẽ của cuộc đời không ạ? A: Có rất nhiều điều anh muốn nói nhưng lời khuyên lớn nhất mà anh muốn gửi tới các bạn là: “Hãy cho bản thân những phép thử”. Bởi vì cuộc sống vốn dĩ là một chuỗi những phép thử, các em sẽ không biết điều gì sẽ xảy ra nếu như các em không thử trải nghiệm chúng. Cho dù phép thử ấy là gì đi chăng nữa, kết quả của phép thử ấy là nở hoa hay bế tắc thì chúng đều sẽ luôn trả lại em những bài học quý giá. Và bởi vì các em còn trẻ, các em luôn có cơ hội để bắt đầu lại bất cứ lúc nào nên đừng giới hạn bản thân, hãy luôn đón nhận tất cả những phép thử nhé!

#Nhắn gửi Gửi tới các bạn học sinh đang học tập tại Hoài Đức A, mong rằng các em sẽ không bao giờ dừng lại, hãy luôn kiếm tìm những cơ hội, chấp nhận những biến cố để tuổi trẻ của các em chưa một lần phải nuối tiếc. Gửi tới các thầy cô giáo, em mong thầy cô sẽ tiếp tục nhìn vào những gì học sinh của mình đang và đã thực hiện được để tạo điều kiện cho các bạn được phát triển toàn diện hơn nữa. Không chỉ dừng lại ở việc học tập, em mong rằng các thầy cô sẽ còn ủng hộ cả những hoạt động ngoại khóa mà các bạn đang dành thời gian, thậm chí nếu có thời gian và cơ hội, mong rằng các thầy cô hãy thử cùng tham gia những hoạt động ấy, em chắc chắn rằng các thầy cô sẽ vô cùng bất ngờ trước những tài năng và khía cạnh mới mẻ mà học sinh của mình bộc lộ. Cuối cùng, chúc cho trường THPT Hoài Đức A của chúng ta sẽ ngày càng phát triển hơn trong tương lai!

Q: Vậy anh đã bao giờ cảm thấy tiếc nuối vì điều này chưa? A: Dù nhiều lần anh cũng suy nghĩ về việc nếu như ngày ấy mình quyết đoán hơn với những ước muốn của bản thân thì liệu mọi chuyện có khác không? Liệu có diễn ra như trong tấm bản đồ của mình không? Nhưng suy cho cùng anh chưa bao giờ hối tiếc về bước ngoặt vào FTU cả. Bởi vì anh nghĩ rằng, cho dù là ULIS hay FTU, môi trường nào cũng sẽ cho mình những bài học quý giá. Anh cũng đã nói ở trên rằng “liệu” thôi, mọi chuyện có diễn ra theo đúng hướng mình mong muốn hay không nếu vào ULIS? Anh không thể biết được điều này, nhưng anh đã có cho mình câu trả lời chắc chắn rằng FTU đã tạo ra Đinh Thành của hiện tại, cho anh những cơ hội anh vô cùng trân trọng, giúp anh gặp gỡ những con người đáng

17


CÁCH SỐNG SÓT Ở HÁT-ĐÊ-A

7 BÍ MẬT NHỎ CỦA 7 BÍ MẬT NHỎ CỦA HÁT-ĐÊ-A HÁT-ĐÊ-A Tác giả: Cấn

1.

Sân thể dục nghiêng về phía bên trong một góc khoảng 13 độ, rất khó nhận ra nhưng bạn có thể dùng một quả bóng để kiểm chứng.

5.

Bên trong áo khoác đồng phục của Hoài Đức A là cả một bầu trời bí mật. Mỗi chiếc áo sẽ có một lớp vải lót hoa văn khác nhau, thậm chí còn có hình những quả bóng bay hay hình lăng trụ tam giác. Điều này khiến mỗi chiếc áo trở nên “độc đáo” hơn, chỉ có ở Hát-đê-a thôi nhé!

2.

Có rất nhiều chi tiết nhỏ hay ho về chiếc thẻ học sinh của Hoài Đức A, ví dụ như màu dây để phân biệt khối sáng/chiều hay màu nền ảnh thẻ cũng là một chi tiết giúp chúng ta phân biệt lớp 10, 11, 12!

6.

Thực ra phía sau nhà vệ sinh nữ dãy nhà B còn có một nhà vệ sinh khác nằm khuất và sạch hơn mà ít người biết đến.

3.

Trước cửa phòng học C105 có một cái cây với thân hình chữ U siêu đặc biệt. Liệu bạn đã phát hiện ra chưa nhỉ?

7.

Những bức tường vàng cũ kỹ mang phong cách vintage ở sân thể dục phía sau là một góc “sống ảo” tuyệt vời đó! Hãy check xem trong máy bạn đã có bức hình nào với background cực đỉnh này chưa? Nếu không thì còn chần chừ gì mà không cùng bạn bè lưu lại một khoảnh khắc với nó nhỉ?

4.

Tận dụng túi áo khoác đồng phục! Tận dụng túi áo khoác đồng phục! Tận dụng túi áo khoác đồng phục! Chuyện quan trọng phải nói ba lần. Túi áo khoác đồng phục siêu siêu rộng, siêu siêu tiện lợi. Bạn có thể nhét đến 2 chiếc bánh mì dưới canteen đó.

18 18


Phía bên kia hàng rào là cả một bầu trời rộng lớn Inside HDA

Tác giả: phydrasy & Nami

T

đây rồi!”. Đối với người khác, có lẽ đó chỉ là đoạn cầu thang thừa thãi, vô dụng nhưng đối với tôi, nó thật đặc biệt.

ôi thích lang thang, thích ngắm nghía mọi ngóc ngách mà mình đi qua. Nhưng đôi khi tôi cũng chỉ muốn tìm một nơi nào đó thật yên tĩnh để ngồi xuống suy nghĩ về tất cả… như chuyện nhân sinh chẳng hạn.

Bất cứ khi nào rảnh rỗi, có thể là sau vài giờ học tan sớm hay ngày cuối tuần nào đó, tôi đều mò đến đoạn cầu thang nhỏ này, ngồi xuống, bên tai mở đoạn nhạc yêu thích và đọc một cuốn sách. Thật thoải mái! Ắt hẳn, có người sẽ nghĩ tôi thật dở hơi khi lại dò dẫm đến đây chỉ để đọc sách, nghe nhạc nhưng biết làm sao khi tôi yêu chốn này đến kì lạ và tận hưởng mọi khoảnh khắc tưởng chừng như “nhàm chán” đó một cách trọn vẹn nhất. Tôi từng đọc được ở đâu đó rằng: “Nếu

Và mới đây, thật tuyệt khi tôi đã khám phá ra được một nơi trú ẩn mới mẻ, lại ngay bên trong mái trường Hoài Đức A này. Đó là dãy cầu thang từ tầng ba tòa nhà B đi lên. Ở đó, chẳng có tầng nhà nào cả, chỉ đơn giản là một đoạn cầu thang ngắn ngủn, không hơn không kém. Nhưng chẳng biết sao, khi nhìn thấy nó, tôi đã thầm reo lên trong lòng: “Đúng là nơi mình cần tìm

19


Khoảng cầu thang ấy yên tĩnh lắm, kì lạ lắm, dù tôi có ngắm nghía bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn thấy nơi đây quá đỗi kì diệu khi mà ở ngay phía bên khía của rào chắn rỉ sắt, chính là một khoảng trời xanh bao la: khoảng trời của ước mơ, của khát khao và hi vọng.

bầu trời tượng trưng cho những ước mơ, những kế hoạch lớn và những cái nhìn bao quát nhưng toàn diện về bản thân, thì phải chăng những nỗi lo thường nhật đã kéo tầm mắt của ta xuống dưới mặt đất, để chìm trong một dòng người hối hả, để đối phó với những chướng ngại vật ngay trước mắt và rồi ta chẳng còn lúc nào để phóng tầm mắt lên thật xa trên bầu trời, để thấy những ước mơ của ta lớn đến chừng nào...” Quả vậy, nhìn lên khung cảnh xanh biếc ấy của bầu trời, tôi như tìm lại được chính tôi, tìm lại được những ước mơ mình hằng theo đuổi. … Tôi bâng khuâng nhớ về nhỏ bạn thân của mình, nó giỏi vẽ lắm, từ hồi cấp II đã thấy nó ôm cuốn sổ miệt mài vẽ lên vô vàn những điều tuyệt diệu. Tôi vẫn thường

tấm tắc khen rồi nói rằng chắc chắn trong tương lai, nó sẽ là một họa sĩ tài năng. Cũng giống như tôi, mỗi khi rảnh rỗi, Linh hay ra góc cầu thang này để vẽ bởi nơi đây khơi dậy trong nó nguồn cảm hứng bất tận. Lúc nào cũng vậy, cũng là chúng tôi ngồi bên góc cầu thang, một đọc sách, một miệt mài tô vẽ. Cảnh tượng ấy cứ như trong phim vậy, như chốn “hẹn hò” nhỏ giữa hai đứa, một chốn bí mật mà nên thơ đến lạ người. Có một khoảng, nó không còn ngồi cầu thang cùng với tôi nữa, gửi tin nhắn chẳng thấy trả lời, gọi điện cũng không nghe khiến tôi lo phát khóc. Những ngày ấy, tôi thẫn thờ nhìn bầu trời sau thanh sắt kia đang dần chuyển sang màu xám xịt. Tôi nhận ra rằng, thứ mà chúng tôi gọi tên “hy vọng” cũng có lúc sẽ mờ mịt và ảo não vô

20


cùng.

“hy vọng” cũng có lúc sẽ tối tăm như thế.

Cuối cùng tôi gặp Linh ở lớp học thêm nhưng trong một dáng vẻ mệt mỏi và có gì đấy chán nản nữa. Bỏ qua những điều đó, tôi vội vàng hỏi: “Sao dạo này mày không tới?” Linh ngước lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống, tiếp tục viết những công thức toán dài ngoằng lên tập vở, khàn khàn đáp: “Tao bỏ vẽ rồi nên đến đấy thì cũng có để làm gì đâu”. Khoảnh khắc nghe được câu trả lời nhẹ như không ấy, tôi tưởng chừng như tai mình bị lãng chăng? Hoặc là bạn tôi hôm nay thật vui tính quá, nên chắc nó đùa vậy thôi. “Đùa như vậy không vui đâu…” “Tao không đùa! Thay vì quan tâm đến tao sao không học đi nhỉ? Thầy vào lớp rồi kìa!” Tôi lặng thinh trước lời nói dữ dội ấy, còn nó thì tiếp tục cắm cúi bấm máy tính, chăm chú nghe giảng rồi hí hoáy viết như thể sự tồn tại của tôi vốn dĩ chẳng ở đấy vậy.

Nghe xong những lời ấy, tôi vừa thương vừa bực mình. Vì sao ư? Đương nhiên chính là vì nó thỏa hiệp với việc cứ vẽ tranh là sẽ không có tương lai rồi sau này cũng sẽ sống một cuộc đời bấp bênh. Ngay lúc đó, tôi chẳng thể hiểu nổi thế lực vô hình nào ngăn bạn tôi tiếp tục vẽ? Cớ gì nó lại dễ dàng từ bỏ ước mơ, từ bỏ điều mình đam mê nhất? Buổi chiều hôm ấy, tôi cứ suy nghĩ mãi… về cách con người ta dễ dàng buông tay mọi thứ như vậy. Ắt hẳn Linh cũng đau đớn nhiều, tổn thương nhiều lắm nhưng nó vẫn quyết định vì gia đình, vì những người nó thương yêu mà vùi dập ước mơ, đam mê của bản thân. Bỗng dưng… tôi thấy đôi lúc một vài người lớn thật buồn cười quá, tương lai của con cái quả thực rất quan trọng, tôi hiểu phần nào đấy những nỗi lo lắng ở đằng sau những lời trách mắng hay sự lo âu đằng sau ánh mắt của họ. Nhưng liệu việc ngăn cấm những đứa trẻ của mình bằng cách thổi bay ước mơ của chúng, tương tự như việc xé nát cuốn sổ vẽ kia, có đúng hay không? Có đáng cho những giọt nước mắt, cho những tổn thương mà đứa trẻ ấy phải chịu đựng hay không? Suy nghĩ cứ chồng chất lên thành đống bỗng chốc tôi cảm thấy rối bời bởi… tôi chẳng biết làm gì để giúp đỡ bạn

Tan học, tôi níu tay nó lại, kiên quyết tra khảo tới cùng: “Mày với tao chơi với nhau bao nhiêu lâu rồi… tao biết mày yêu nghệ thuật đến mức nào mà, nói tao nghe... tại sao mày lại bỏ vẽ chứ?” Nghe vậy, Linh đành trả lời cùng với khuôn mặt đờ đẫn và những giọt nước mắt như đang chực trào tuôn ra. Khuôn mặt luôn tươi cười rạng rỡ thường ngày bỗng chốc biến đâu mất để rồi chỉ còn thấy một biểu cảm buồn bã làm người ta phải đau lòng. Và rồi, nó bắt đầu khóc nấc lên, kể với tôi rằng bố mẹ không ủng hộ việc sau này nó theo nghiệp vẽ. Nếu theo nghề đó thì tương lai vừa khó kiếm việc mà lương cũng “bèo bọt” lắm. Thậm chí trong lúc tức giận, bố đã xé nát cuốn sổ yêu quý của nó. Khoảnh khắc ấy giống như ánh sáng đang soi chiếu con đường nó đi bị dập tắt vậy vậy. Suy cho cùng, thứ mà Linh gọi tên

21


tôi cả. Nhưng suy cho cùng… theo đuổi ước mơ hay đam mê của bản thân của chính mình vốn dĩ chẳng bao giờ là sai hết. Tôi đã ở bên cạnh nó đủ lâu, đủ để hiểu nghệ thuật hay hội họa với nó giống như hơi thở. Thiếu đi oxy nó chẳng thể sống được mất! Nên nhất định… tôi phải làm gì đó, cứu lấy bạn tôi, cứu lấy những ước mơ thanh thuần nhất của nó.

lúc là cái ngáp dài của bác bảo vệ hoặc tiếng lá rơi xào xạc trên sân. Bỗng từ phía xa xa, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc chạy băng băng qua từng hàng cây, từng dãy nhà giống như sợ sẽ bỏ lỡ điều gì vậy. Đúng như mong đợi, cô bạn của tôi đã đến. Ngay lúc thấy tôi ngồi ở phía góc cầu thang quen thuộc, Linh liền ôm lấy tôi và lẩm bẩm: “Tao xin lỗi… tao không có ý khiến mày suy nghĩ nhiều như vậy…”.

“Chủ nhật này gặp nhau ở cầu thang mày nhé! Mày không đến thì tao cũng chẳng về đâu, nhớ đấy!” - lặng lẽ ấn nút “gửi”, tôi cầu mong nó sẽ không trốn chạy thêm một lần nào nữa.

Bây giờ nhớ lại quả thực đó là một khoảnh khắc xúc động, chúng tôi hôm ấy đã nói rất nhiều và tôi cũng thử khuyên nhủ vài thứ như cách hai đứa từng làm hồi trung học. Giờ đây, khi ngồi lại và viết những dòng này, tôi chẳng tài nào nhớ nổi lúc đó mình đã nói những gì. Nhưng sau tất cả, đọng lại trong đầu tôi vẫn là câu nói ấy:

Vẫn là chủ nhật như mọi khi, vẫn là dãy cầu thang ấy, tôi cứ nhìn chằm chằm về phía cổng trường nhưng đáp lại thì chỉ là sự tĩnh lặng của cảnh vật xung quanh, đôi

22


“Nếu bây giờ mày thỏa hiệp với việc từ bỏ ước mơ nghĩa là mày đã thỏa hiệp với cả cuộc đời sau này đấy”.

Có lẽ đối diện với sự kiên định của con gái, hẳn bố mẹ nó cũng đã cảm nhận được một ước mơ, một niềm đam mê cháy bỏng đang chờ đợi con họ phía sau hàng rào rỉ sắt kia… Người lớn đúng là đôi khi thật kì lạ, nhưng sau tất cả thứ mà họ dành cho bạn vẫn là tình yêu thương vô vàn.

… Hôm đó là một ngày chủ nhật đầy nắng, tôi vẫn ngồi ở bậc cầu thang ấy. Dù chẳng rõ bố mẹ nó đã thay đổi quyết định chưa nhưng tôi vẫn đợi, với hy vọng sẽ lại nhìn thấy bóng dáng bên cuốn sổ vẽ quen thuộc kia. May thay, cuối cùng Linh cũng xuất hiện. Lần này nó không chạy nữa mà lặng lẽ đi thong thả trên sân trường, giữa những tia nắng dìu dịu cuối hè đang trải dài trên mặt sân…

Bầu trời đầy nắng và gió đằng sau khung sắt hôm đó, tôi ước có một từ hay hơn cả từ “đẹp” để miêu tả khoảng trời ấy, khoảng trời của ước mơ, của tình bạn và cả của tương lai nữa. …

Tôi không giấu nổi sự vui sướng và tò mò, ánh mắt sáng rực lên tràn đầy hy vọng như thể một đứa nhóc vui vẻ đang chờ được phát kẹo vậy, tôi hồi hộp cất lời: “Tình hình thế nào rồi mày?”. Linh bỗng dưng không giữ nổi sự bình tĩnh nữa mà bật khóc. Bối rối không biết phải làm gì, hình như tôi đã lờ mờ hiểu ra điều gì đó… Nhìn nó khóc thôi cũng đủ đoán được kết cục như thế nào. Tôi khẽ thở dài ngao ngán, đưa tay lên tính vỗ về an ủi con bé… “Bố mẹ đồng ý cho tao học mỹ thuật rồi”.

Mỗi lần ngồi trên đoạn cầu thang đó, bên cạnh hàng rào sắt gai góc ấy, tôi lại nghĩ về những ước mơ, những hoài bão bên trong mình mà tôi vẫn cứ hoài, cứ mãi chưa thực hiện được. Đời mà, ai mà chả có ước mơ. Ước mơ hay hoài bão đều là những xuất phát điểm quan trọng trong mỗi chúng ta dù lớn hay nhỏ. Nhưng đôi lúc tôi lại thấy hoang mang, lạc lối bởi chính vô vàn những ngã rẽ ấy, thấy tuyệt vọng bởi sự vô

Khi câu nói đó cất lên, tôi lao lên ôm chầm lấy nó trong niềm vui sướng. Cảnh tượng ấy đối với tôi quá đỗi đặc biệt. Sau khi niềm xúc động của cả hai đứa đi qua, Linh thủ thỉ kể tôi nghe chuyện, lặng lẽ mở cuốn sổ vẽ khung cảnh bầu trời phía sau hàng rào rỉ sét kia. Nó đã nói chuyện và thuyết phục họ bằng bức tranh này: “Tao nói rằng… có một người bạn đã mắng mình nói rằng nếu tao thỏa hiệp với việc từ bỏ ước mơ nghĩa là đã thỏa hiệp với cả cuộc đời sau này, tao… không muốn làm những gì khiến bản thân mình hối hận!”

23


dụng của chính mình khi chẳng thể làm gì nên hồn hay thấy mơ hồ hơn nữa khi tôi cứ vậy mà đắm chìm trong những hoài nghi của tuổi trẻ. Chính những khoảnh khắc như vậy thì bầu trời rộng lớn kia đã thành la bàn định hướng và đem lại cho tôi những hy vọng mãnh liệt. Giống như nữ nhà văn nổi tiếng Helen Keller đã từng nói: “Bạn chẳng thể làm gì mà thiếu đi hi vọng”. Hi vọng, dù chỉ một chút cũng sẽ làm sáng bừng lên con đường hầm tối tăm trong cuộc đời mỗi người. Chỉ cần một tia sáng, có thể nhỏ bé cũng cũng có thể to lớn, chúng đều sẽ giúp ta soi sáng, tìm được lối thoát khỏi sự ảm đạm, u tối của những góc khuất trong cuộc đời. Chính vì vậy, hai chữ “hy vọng” lẫn

“tia sáng” mà tôi tìm thấy lại chính là khu cầu thang này, là bầu trời rộng lớn kia, là chìa khóa mở ra biết bao những hỗn độn, xô bồ của tuổi trẻ, là la bàn chỉ hướng cho biết bao những lần lạc lối vô định. Qua hàng rào sắt cùng đoạn cầu thang thừa thãi vốn dĩ chẳng ai để ý tới, tôi đã có thể tìm lại cho mình những xúc cảm, những khao khát tuổi trẻ mà bản thân đánh mất đã từ lâu. Chính vì vậy, tôi như thêm yêu Hoài Đức A bởi những nơi vụn vặt mà “thơ” đến vậy. Cho nên, nếu như bạn đang hoài nghi, bối rối hay lạc lõng giữa những cung đường tuổi trẻ hãy thử đến đây ngắm nhìn bầu trời sau hàng rào kia xem bởi biết đâu đấy… chìa khóa bạn vẫn hằng kiếm tìm lại ở ngay đây thì sao?

24

24


25

25


“Bóng tối không thể xua tan bóng tối, chỉ có ánh sáng mới làm được. Hận thù không thể xua đuổi hận thù, chỉ tình yêu mới làm được.” Tôi đã từng cảm thấy lẻ loi, cô độc và chán ghét vô cùng thế giới này. Cho đến khi… tôi gặp cậu. Và cũng chính từ lúc đó, tôi thấy hạnh phúc trong cầu vồng.

26


Đường bay Lời kể màu biếc

Tác giả: Trang Hoang

1

Người ta thường nói… nghệ thuật là nỗi đau, cũng chẳng sai nhỉ? Và con người lại thích tận hưởng “cái đẹp” được tạo nên từ nỗi đau ấy, cũng giống như Vincent Van Gogh khi vẽ “Đêm đầy sao” vậy, tất cả đều là nỗi đau và nhân loại thì tận hưởng chúng, một số cho đây là thú vui, số khác sử dụng nó như mục đích kinh doanh, hoặc “họ” tìm tới nghệ thuật như một panacea* tuyệt diệu để chữa lành những tổn thương sâu trong tâm hồn, để tìm lấy

Đêm đối với tôi mà nói, đó từng là khoảnh khắc kỳ diệu hơn tất thảy. Khoảnh khắc mà vạn vật chìm trong sự tĩnh lặng đến rợn ngợp, màn đêm đen quánh như muốn nuốt chửng tất cả tưởng chừng sẽ đáng sợ lắm, thế nhưng bản thân tôi lại tận hưởng nó hơn ai hết, tận hưởng cái cảm giác cô đơn trong studio, chỉ có một mình tôi với cây cọ và bản vẽ, đắm chìm trong những sáng tạo nghệ thuật của chính mình. *panacea: liều thuốc chữa lành bách bệnh

27


sự đồng điệu hay chỉ đơn thuần họ chỉ muốn tìm thêm… một Van Gogh khác. Vậy tại sao… nghệ thuật chẳng thể chữa lành cho tôi? Tôi khẽ thở dài ngao ngán, giương đôi mắt ngắm nhìn bức vẽ được đặt ngay ngắn trên giá, bỗng chốc bất lực mà bật khóc. Màn đêm kia, ngươi thắng rồi đấy… vì đã khiến ta phải đầu hàng trước ngươi, trước cảm giác cô đơn đang dần bao trùm khắp căn phòng phía Tây, trước sự chênh vênh, chới với tới bực mình sâu bên trong. Tôi lặng thinh nhìn ra phía hồ Tây. Hà Nội đắm chìm trong màn đêm đen đặc, thỉnh thoảng tiếng gió xào xạc lại vang lên, len lỏi qua từng kẽ lá xen lẫn với tiếng kẽo kẹt của khung cửa. Chiếc đồng hồ tích tắc điểm 23 giờ 30, nhưng tôi cũng chẳng muốn về nơi căn hộ ẩm thấp đó nữa, bởi… cũng đâu làm được gì? Mỗi ngày tựa như một vòng tuần hoàn, tới studio, về nhà, tới studio rồi lại về nhà thì thà rằng tôi cứ ở đây mãi mãi đi cho xong, bởi nơi mang tên “nhà” kia cũng thực sự chẳng có một ai hết. Nghĩ vậy, tôi chợt thương xót cho chính mình, bâng khuâng nghĩ tới câu nói của mẹ khi xưa rằng đi học kinh tế sẽ ổn định hơn, lương của cuộc sống văn phòng kia cũng đâu phải thấp… và rồi cuộc sống cũng sẽ đỡ bấp bênh hơn thứ ước mơ tôi đang cố gắng thực hiện như bây giờ. Ồ… liệu tôi có chọn sai hay không khi lúc này tôi là một bà cô chính hiệu đã trải qua những năm tháng rực rỡ nhất của cuộc đời. Một “Minh” nhiệt huyết, hồn nhiên là tôi trước kia như đã chết, để thế chỗ cho một con bé “Minh” khác nhưng lại già nua, yếu đuối vô cùng. 0 giờ sáng, tôi lóc cóc khóa cửa rời khỏi studio, một mình ôm bản án nặng trĩu trên con đường Xuân Diệu quen thuộc, cứ như vậy tôi tiếp tục đi… mang theo sự mệt mỏi lẫn cô đơn đang bao trùm khắp con phố. - Meo… Laps hôm nay vẫn chào tôi ở cuối đường như thường lệ, con bé ngước đôi mắt tròn

xoe ánh lên những tia hy vọng long lanh, hẳn nó đang chờ gì đó… Thấy vậy tôi chỉ biết vuốt lấy bộ lông xù xì, dính một chút nước lẫn bùn đất của nó, bất lực mà nói: - Chị xin lỗi… hôm nay chị không có gì cho Laps ăn cả, đợi khi nào chuyển nhà chị sẽ đưa em về nhé! Con bé nghe vậy dường như hiểu được đôi chút, nó dụi vào lòng tôi như muốn xoa dịu nỗi cô đơn đang âm ỉ ăn sâu trong cơ thể, cứ vậy tôi ngồi bệt xuống đất để Laps mệt nhoài nằm trên đùi ngủ ngon lành. - Nhớ lại thì… cậu ấy cũng thích mèo nhỉ? Cơn gió đêm nhẹ thổi đưa tôi về những năm tháng cũ… những tháng ngày đẹp nhất cuộc đời, đẹp đến mức tôi chỉ muốn sống mãi trong từng giây, từng phút đó mà thôi. * 16 tuổi, tôi đứng trước giữa bao chênh vênh của cuộc đời. Tôi thích hội hoạ, từ nhỏ tôi coi nó như hơi thở của cuộc sống, trong nhà, ở bất cứ đâu cũng sẽ tồn tại những nét vẽ nguệch ngoạc, có khi là cái cây, là lọ hoa hay cả con chó nhà hàng xóm nữa. Dù cả nhà chẳng có ai hướng bước theo con đường ấy cả nhưng tôi vẫn cứ đắm chìm trong biết bao mảng màu sắc kì diệu, trong thế giới quan xinh đẹp của một cô bé Minh hồn nhiên, ngây thơ thuở ấy. Nhưng tôi hiểu rằng… khoảnh khắc người bố mình hằng quý trọng bẻ gãy từng cây bút màu một thì thế giới quan trong ngần đấy cũng từ đó mà nhuốm màu mực đen, giấc mơ hội hoạ tôi từng khát khao cũng từ ấy mà biến mất. Và từ đó… tôi cũng chẳng thiết tha học hành hay vẽ lên bất cứ thứ gì nữa… Chiều nào cũng vậy, tôi đều nằm dài trên dãy bàn cuối lớp, đổ dồn toàn bộ sự khó chịu của mình lên chồng bài tập ngổn ngang trước mặt. Sách vở thì phía trước đó, từng con số, từng câu chữ trước mắt khiến tôi trở nên choáng ngợp rồi chỉ biết… vò đầu bứt tai mà chẳng thể động bút dù chỉ một ly. Bâng quơ nghĩ về bài kiểm tra mới nhất của mình, hình như… 4

28


điểm? Ồ, kiểu này đúng là không có tương lai thật rồi nhưng tôi có quan tâm sao? Dù có cố gắng đến mấy thì cũng chẳng thể làm được gì, tôi mất hết động lực, mất đi cả ước mơ thì hai chữ “điểm cao” cũng chẳng giúp ích là mấy, bởi… nó sẽ chỉ hài lòng bố mẹ tôi mà thôi. Chuyện gia đình thì đã như vậy rồi… bạn bè xung quanh cũng chẳng tốt đẹp là bao, tôi cay đắng nhớ về những lời nhạo báng, mỉa mai của lũ con gái cùng lớp hồi trước: - Có mỗi việc cỏn con như vậy mà mày cũng không làm được hả? Sao vô dụng vậy? - Cái loại như mày, không biết mai sau sẽ ra sao nhỉ? Khéo... mày còn chẳng đỗ nổi tốt nghiệp ấy chứ! Nghĩ vậy mà tôi khẽ thở dài ngao ngán, dọn dẹp hết mớ lộn xộn trên bàn, lặng lẽ bước về nhà, kết thúc ngày mệt mỏi như bao ngày khác kia, trong lòng tự hỏi chuỗi tuần hoàn này bao giờ mới kết thúc? * “Tính ra… hồi đó với bây giờ cũng chẳng khác biệt là bao.” - tôi cay đắng nghĩ thầm. Tạm biệt Laps, tôi lặng lẽ mở cửa nhà, mệt nhoài nằm xuống cái giường cũ kĩ pha mùi ẩm mốc thoang thoảng khắp căn phòng, chiếc iPhone 6 kia bỗng rung lên hiển thị một loạt những tin nhắn tôi còn chưa kịp đọc… - Em ơi, tranh của chị xong chưa em? Dự án đang trong giai đoạn nước rút nên không thể trì hoãn thêm được đâu. - Cậu ơi, bức mình đặt hôm trước xong chưa nhỉ? Liệu cậu có thể hoàn thành nó trước thứ năm được không, tớ sẽ tăng tiền nếu cần thiết! … Tôi lướt một loạt tin nhắn của khách hàng đang ngổn ngang trong máy, ném điện thoại xuống góc giường, chỉ muốn đắm chìm trong giấc ngủ này mãi mãi. Ngày mai không đến cũng được, để tôi ngủ được không? Tôi tự hỏi mình đang tìm kiếm điều gì nhỉ?

*brief: bản định hướng sáng tạo

Liệu... tôi đã là chim Lucky như lời hứa năm ấy chưa, hay giờ đây tôi chỉ là một con chim biết bay nhưng vô định, chẳng biết đâu là miền đất hứa mà mình lẫn cậu từng thơ ngây mơ ước về nó? Tôi cứ vậy mà chìm dần vào giấc mộng, trong giấc mơ xa xôi kia lại lờ mờ một hình bóng cao gầy quen thuộc nào đó, liệu đó phải cậu hay không?

2

- Nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? Em mệt lắm à? Tiếng chị quản lý từ ngoài cửa vọng vào, tôi chợt ngưng cây cọ lắc đầu nói: - Không có gì ạ, chắc là dạo này nhiều đơn quá nên em hơi ‘quá tải’ một chút, nhưng em sẽ cố gắng hoàn thành tiến độ chị ạ. - Đừng có cố gắng quá nha, em biết là mọi người trong studio luôn giúp đỡ nhau vô điều kiện mà. À đúng rồi, chúng ta vừa nhận thêm một đơn mới, liệu em có thể hoàn thành nó trong khoảng 1 tháng được không? Dứt lời chị ấy đưa tôi bản brief* in một đoạn mã morse, tôi ngạc nhiên: - Euphoria?” - Em biết giải kí tự này hả? Chị có chút bất ngờ đó! - Chị ấy cảm thán - Phía bên kia yêu cầu biểu diễn bức tranh theo chủ đề dòng chữ này, chị gượng hỏi họ liệu có thể rõ hơn không nhưng họ cứ úp úp mở mở bảo chúng ta cứ làm thôi nên chị thấy có chút kỳ lạ. Nhưng hoa hồng của nó cũng không đùa được đâu nhé, em nhận được không? Tôi rưng rưng nhìn ký hiệu morse ở trên màn hình, không biết liệu đây là vô tình hay ngẫu nhiên nhưng tôi biết… Tôi nhất định phải vẽ nó, vẽ với toàn bộ sức lực cũng như tài năng của tôi, vì cụm từ này. - Em sẽ nhận, nhất định sẽ nhận! Xin hãy tin tưởng em. Chị ấy hài lòng gật đầu, khẽ vỗ vai tôi như thay hai tiếng “cố lên” rồi rời khỏi studio

29


ngay sau đó. Tôi đung đưa ngồi trên chiếc ghế xoay, cầm cây cọ cười mỉm. - Thật là… có cần phải như vậy không nhỉ? Bỗng chốc tôi như thấy một nguồn năng lượng kì diệu nào đó đang sống dậy trong người, tôi cứ vậy mà chăm chú vẽ, khắc sâu lên tấm vải canvas bằng toàn bộ sự tỉ mẩn của chính mình, cố gắng hoàn thành bức vẽ mấy ngày nay còn dang dở. Cảnh tượng hoàng hôn hiện lên trong tranh cũng thật giống ngày hôm đó - ngày đầu tiên hai đứa gặp nhau… mọi thứ đều rực rỡ như những tia nắng của chiều mùa hạ, buổi chiều định mệnh đã khiến vòng tuần hoàn nhàm chán của tôi cũng phải xoay mình… * Không biết từ đâu mà ra, năm ấy trong lớp nổ ra mấy trò ngồi giải đố bằng kí hiệu đặc biệt. Mấy đứa chăm chăm ngồi dò từng bảng chữ một, thậm chí… còn thêm cả vụ gửi thư cho nhau bằng mã morse để giám thị không ai hay biết hoặc viết để tăng độ “deep” cho dòng trạng thái sống ảo ở trên facebook chẳng hạn, vân vân và mây mây đủ trò… - Này Minh! Thử giải xem, vui lắm ấy tao thề! Cậu bạn bàn trên đưa tôi một tờ giấy toàn những chấm với gạch dài lằng nhằng, dù có nhìn ngang, nhìn dọc kiểu gì tôi cũng không hiểu nổi được, đúng là… thế giới nhiều thứ hay ho thật nhỉ? Tôi trầm tư nhìn vào tờ giấy kia, đăm chiêu suy nghĩ một hồi nhưng cũng không thể giải nổi, cái này có bảng giải mã không? Sao con người ta lại thích đâm đầu vào những điều bí ẩn mà ít ai rõ vậy? Bầu trời xung quanh đã chuyển sang màu cam nhạt như trực chờ màn đêm thế chỗ, tôi lặng lẽ ngồi bên chiếc ghế đá, kiên quyết không chịu bỏ cuộc. “Một dấu chấm là chữ “e”, còn cái này là gì nhỉ…” - Euphoria Một giọng nói trầm thấp vang vọng trong không gian, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên

nhìn chủ nhân của giọng nói ấy, là một cậu trai lạ mà tôi chưa gặp bao giờ. - Euphoria có nghĩa là trạng thái sung sướng, hạnh phúc đến cực độ. Một cụm từ thật đẹp đúng không? Đôi lúc tớ ước mình có thể sống trong khoảnh khắc 'euphoria’ đó, dù chỉ một lần thôi hẳn cũng mãn nguyện lắm rồi. Tôi lặng thinh trước những lời nói kì lạ của người con trai kia, lúng túng hỏi: - Xin lỗi… nhưng cậu là ai vậy? Cậu ta thấy tôi nói vậy có vẻ ngại ngùng chút điểm, cười xí xóa xin lỗi: - Tớ là học sinh mới chuyển đến đây, ngày mai sẽ nhập học nên tớ muốn đi loanh quanh trường mới một chút, xin lỗi vì đã gián đoạn cậu… tại thấy cậu giải morse code đó có chút khó khăn… - Ừm, không sao hết… dù sao thì chúc cậu may mắn với nơi này nhé! Cậu ta thấy vậy liền cười ngoác nói lời tạm biệt, bỗng chốc tim tôi như hẫng lại vài giây, cảm giác gì đây nhỉ? Cho đến khi bóng dáng cao gầy của cậu ta khuất dần phía cổng trường, tôi tự nhiên thấy tiếc nuối lẩm bẩm: - A… đáng lẽ mình nên hỏi tên cậu ấy. * Tôi thầm cười mỉm, người gì đâu mà kỳ lạ, mới lần đầu tiên gặp người ta đã tỏ vẻ tri thức và tuôn một lèo những thứ mà tôi chưa từng nghe trước kia. Sau này quen dần, thỉnh thoảng tôi được nghe về lý thuyết của nguyên tử hay các chiều không gian trên Trái Đất,... cậu ấy quả thực là chiếc bách khoa toàn thư đích thực. “Không biết cậu đã tìm thấy khoảnh khắc ấy chưa nhỉ?” Tôi vẩn vơ nghĩ thầm… cũng đã 7 năm rồi còn gì, ắt hẳn 7 năm qua cậu đã trải nghiệm được nhiều điều, gặp thêm nhiều người khác thú vị hơn ở nơi đất khách quê người, và ắt hẳn cậu ấy cũng không còn nhớ tôi nữa. Nhưng suy cho cùng điều đó cũng không quan trọng lắm… chúng tôi đều có cuộc sống của riêng mình, 7 năm vừa rồi tôi cũng đi, cũng được trải nghiệm và gặp gỡ

30


nhiều người, được vẽ và được sống đúng với đam mê của mình. Đối với tôi, như vậy là quá đủ. Vì tôi của 7 năm trước cũng không còn nữa rồi. * Bữa cơm tối hôm ấy vẫn diễn ra như thường lệ, bầu không khí nặng nề bủa vây khắp căn bếp, trên bàn ăn kia có hai con người, và họ lặng lẽ ngồi ăn không nói với nhau câu nào. Có lẽ không chịu nổi được sự im lặng tới bực mình này, mẹ tôi mới khàn khàn lên tiếng: - Minh, con chọn được trường chưa? - Dạ chưa, mẹ chọn hộ con đi. - Hà Nội nhiều trường điểm, nhưng với trình độ của con thì đại học B điểm cũng vừa. - Dạ, như vậy cũng được ạ. - Này thái độ gì đấy? - Đâu có thưa mẹ, con chỉ đang làm theo những gì mẹ chỉ bảo thôi. - Con lại tơ tưởng tới chuyện vẽ vời chứ gì? Mẹ nói cho con nghe, theo mấy cái đó là không có tương lai, mẹ cấm tiệt đi theo con đường đấy nghe chưa? - Dạ vâng, con biết rồi thưa mẹ! Con ăn xong rồi, con xin phép. Tôi khẽ kéo ghế rời khỏi căn bếp, nhanh chóng che giấu lấy giọt nước mắt đang trực chờ để trào ra, tôi vội vã chạy lên phòng, lặng lẽ khóc. Chiếc mã morse có tên “euphoria” kia vẫn nằm ngay ngắn ở trên bàn, cậu ta đã nói gì nhỉ? Cảm giác hạnh phúc, sung sướng, mãn nguyện tới tột độ? Sao mấy điều ấy lại quá đỗi xa xỉ với tôi như vậy? Thậm chí hai chữ “hạnh phúc” kia tôi cũng chỉ có thể cảm nhận được khi được cầm cây bút chì, quyển sổ rồi vẽ lên thật nhiều, vẽ hết tất cả những thứ được thu lại trong tầm mắt mình, có như vậy thôi cũng thật khó khăn hay sao? Khẽ lấy quyển sketchbook được cất sâu trong hộc tủ, tôi lấy bút chì trong hộp vẽ lên một “tôi” với chiếc giá vẽ, với bảng màu vẽ, một “tôi” được thực hiện hết tất

thảy những gì mình mong muốn và… một “tôi” hạnh phúc. Tôi cứ vừa vẽ vừa khóc và rồi thiếp đi ngủ trong một miền đất không tên - nơi tôi được “sống” thực thụ, nơi chẳng còn bất kỳ ai cấm cản hay ngăn chặn con đường phía trước của tôi nữa. … Khi những ánh sáng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ, tôi khẽ nheo mắt, khó nhằn nhìn cái đồng hồ trên bàn đã điểm gần 7 giờ. “Ôi lạy chúa tôi, muộn học mất rồi!!” Tôi cuống cuồng thu dọn sách vở, nhặt tất cả những gì mình thấy được trên bàn gom tạm vào cặp rồi cuống cuồng chạy tới trường cho kịp. Mẹ chứng kiến tất cả những cảnh tượng đó cũng chỉ đành thở dài ngao ngán. Tiếng trống vang lên ba tiếng giòn giã, tôi vội vã chạy vào lớp sao cho kịp tiết chủ nhiệm, may mắn thay thầy chưa có ở trong lớp nhưng điều ngạc nhiên hơn cả… Cậu trai kỳ quặc hôm nọ đang ngồi ngay ở bên cạnh, tôi có chút bối rối… có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Tôi bẽn lẽn kéo ghế ngồi bên cạnh cậu bạn kia, thấy vậy cậu ta một lần nữa nở một nụ cười rộng ngoác tỏ ý muốn làm quen: - Xin chào, lại gặp nhau rồi! - Ơ… ừm, chào cậu, tớ cũng không ngờ cậu lại chuyển tới lớp này. - Ừ tớ cũng ngạc nhiên đấy… cậu tên là gì nhỉ? - À tớ là Minh. - Tớ là Tùng, sau này giúp đỡ tớ nha! Những cuộc hội thoại đầu tiên của tôi với Tùng cũng chỉ nhạt nhẽo vậy. Một lát sau thầy giáo bước vào, Tùng đứng lên giới thiệu trước lớp, hóa ra cậu ta chuyển từ trường S về, cái trường chỉ dành cho học sinh từ ưu tú đến xuất sắc đó. Đám con gái nghe thấy vậy bỗng dưng trầm trồ trước người bạn mới, những tiếng cảm thán không ngừng vang lên khắp xung quanh. Tùng thấy vậy bỗng chốc ngại ngùng còn tôi thì vẫn cứ ngây người nhìn cậu bạn mới quen kia mà chẳng hay nhịp sống vốn

31


dĩ là nhàm chán này của mình chuẩn bị đi đến hồi kết thúc.

Tùng mới tò mò hỏi tôi: - Tương lai cậu định thi mỹ thuật à? Mới nghe hai tiếng định thi, tay tôi bỗng giác dừng lại đôi chút, nhưng vẫn tiếp tục vẽ, tôi ngập ngừng đáp lại: - Tớ thích vẽ, nhưng mẹ bảo nghề này bấp bênh lắm... Học kinh tế, làm nhân viên văn phòng sẽ ổn định hơn. - Sao biết là bấp bênh khi cậu còn chưa từng thử? – Tùng vội thắc mắc. - Tớ sợ mình sẽ hối hận. Tùng bỗng chốc im lặng đến lạ, cậu ta suy nghĩ một điều gì đó rất lâu rồi lên tiếng: - Cậu vui khi vẽ tranh mà đúng chứ? Không ai hối hận khi quyết định làm việc khiến bản thân hạnh phúc cả. - Có thể tớ sẽ là trường hợp ngoại lệ. - Sẽ không, có chăng chỉ là cậu tạm thời quên mất thôi. Tôi ngây người trước câu nói ấy… “quên” sao? ... Buồn cười rằng sau ngày hôm ấy, mối quan hệ giữa Tùng và tôi trở nên khăng khít lạ lùng. Biết tôi thích mỹ thuật, Tùng không ngừng khoe khoang mớ kiến thức về hội họa thời phục hưng, về những tác phẩm kinh điển của Leonardo da Vinci hay Michelangelo. Thỉnh thoảng trong những cuộc trò chuyện vu vơ của chúng tôi sẽ nảy ra tranh cãi về những quan điểm hội họa khác biệt, nhưng không phải điều đó càng đem chúng tôi gần hơn hay sao? - Một thầy giáo từng nói với tớ rằng, ‘Mona Lisa’ của Leo thực sự là kiệt tác, thầy nói rằng nó không chỉ nằm ở từng nét vẽ hay những bí ẩn đằng sau bức tranh ấy mà còn ở việc Leo diễn tả những nét đẹp thuần thúy nhất của một người phụ nữ phục hưng với những nét đặc trưng nhất và Mona Lisa chính là người con gái như vậy… Còn Minh thì sao? - Mona Lisa tớ sẽ không nói nhiều đâuTôi cười - Còn có quá nhiều tranh cãi ở đằng sau bức tranh đó và đôi lúc tớ cũng tò mò rằng trong suốt những năm thực hiện những công trình nghiên cứu vĩ đại

3

Nếu ai đó thắc mắc thời gian đầu giữa tôi với Tùng đã diễn ra như thế nào thì tôi xin thưa… nó rất chán. Thỉnh thoảng trên lớp chúng tôi sẽ ngồi nói chuyện vu vơ, chuyện tiết sau sẽ là tiết mấy, hay hôm nay học môn nào hoặc ngày mai có nghỉ hay không, chung quy lại đều là mấy chủ đề nhàm chán xoay quanh tới trường lớp mà thôi. Cho tới một ngày… Tùng vô tình phát hiện ra tài năng nho nhỏ của tôi. Đó là một buổi sáng hiếm hoi, tôi cố tình đến lớp khi nơi đây chẳng có một ai cả. Lúc ấy sân trường vắng lặng không một bóng người, không khí đầu đông hơi se lạnh, thỉnh thoảng trong không gian lại vang lên tiếng quét rác của bác lao công hay cơn gió lạnh đầu mùa nào đó nhẹ thổi khiến tôi chợt rùng mình. Tôi cầm cuốn sổ vẽ ngồi vẽ những chiếc lá rụng cuối thu rơi lả tả trên sân, mặc dù không còn tự tin lắm với khả năng hội họa của mình nhưng tôi vẫn muốn thử, bởi tôi phát hiện ra nếu mình không vẽ thì... sẽ chết mất bất kể chuyện bố mẹ có ngăn cấm hay gì đó. Đắm chìm vào cảnh vật tĩnh lặng đến kì lạ, tôi dần cảm nhận lại nó, cái cảm giác được phác thảo, cảm giác được đan nét, di chì trên từng chi tiết nhỏ một sao đem lại cho người ta cảm giác thỏa mãn đến vậy. Tôi cứ như thế đắm vào thế giới của riêng mình, chẳng hề quan tâm tới việc sẽ bị ai đó bắt gặp, luồng khí hạnh phúc cứ vậy mà tràn căng buồng phổi khiến tôi nghĩ mình sẽ bị ngạt thở mất… - Hóa ra Minh biết vẽ sao? Giọng nói trầm ấm quen thuộc nào đó vang lên khiến tôi giật thót, là Tùng. - Sao cậu lại ở đây vậy? Còn sớm mà? - Tớ thường tới sớm để học hoặc nếu ở trường cũ thì sẽ là tập luyện cho CLB Bóng Đá, chắc vậy… tớ ngồi được không? Không khí bỗng chốc trở nên thật yên ắng,

32


của mình, Da Vinci có thực sự phát hiện ra những bí mật lớn lao nào của nhân loại để gửi gắm vào trong đó hay không… Và cứ như vậy… tôi lại càng thêm mến Tùng, tôi mến cái cách người con trai này say sưa nói về một vấn đề Vật Lý hay Hóa Học nào đó dù tôi chẳng thể hiểu, hay cái cách Tùng cằn nhằn với tôi rằng bài dễ như ăn cháo vậy sao cũng không làm nổi. Hoặc mỗi khi chúng tôi cùng nhau về nhà, cùng nói những chuyện trên trời dưới bể từ việc người ngoài hành tinh có tồn tại hay không đến nếu một ngày Trái Đất bị hủy diệt thì liệu con người có thể rời tới một nơi nào đó để sống? - Nhưng mà ngày Trái Đất bị hủy diệt kia… chắc tớ với cậu đã ‘bay màu’ khỏi đây từ lâu rồi. - Ừ nhỉ. Và thế là hai đứa tiếp tục cười lớn trên khắp con phố, tôi cứ vậy có người bạn đầu tiên trong suốt những tháng ngày Phổ thông, một người đã nói cho tôi… cách để

sống hạnh phúc vào một buổi sáng mù sương. Tôi nhìn Tùng, ánh mắt cậu ấy lúc nào cũng kiên định như vậy, luôn luôn tiến về phía trước mà không chút do dự và đôi lúc tôi cảm tưởng hay… Tùng đã có sẵn một bản đồ và việc của cậu ấy chỉ cần tiếp tục bước trên con đường phía trước mà thôi. Tùng quả thực tài năng, đã vậy lại tài giỏi, một người toàn năng như vậy cớ sao lại dành thời gian với một kẻ thảm hại như tôi? - Này! Cậu có nghe tớ không đó? Đang suy nghĩ gì à? - Không có gì, chỉ là… cậu có thích mèo không? - Tớ yêu chúng! - Tùng bỗng nhoẻn miệng cười - Nhà tớ có một bé tam thể dễ thương lắm. - Vậy để tớ dẫn cậu tới một nơi. Tùng cứ vậy mà đi theo tôi, vào chiều lộng gió của 8 năm trước, lần đầu tiên tôi cho ai đó thấy “căn cứ bí mật” của chính mình.

33


Tôi dẫn Tùng tới nơi gầm cầu ẩm thấp quen thuộc, vừa nghe thấy tiếng bước chân lũ mèo hoang bỗng chốc náo loạn lên chạy ra đón mừng, quấn quýt bên chân ríu rít. Tôi lấy từ cặp ra một chút thức ăn rồi thả xuống cho chúng, Tùng có vẻ ngạc nhiên trước chốn nhỏ này, tôi bèn bẽn lẽn giải thích: - Chúng chẳng có nơi nào để đi, tớ cũng không thể mang hết chúng về, đành nuôi chúng tạm bợ ở đây vậy, mong rằng không bị ai phát hiện nếu không tội lắm… Tùng cúi xuống vuốt ve một bé mèo đen, thật ngạc nhiên… Con bé ấy vốn sợ người lạ, nhưng hôm nay nó lại ngoan ngoãn để Tùng tùy tiện chạm lên người mình. Tùng suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cậu ấy cất lời: - Sau này… tớ nuôi chúng cùng cậu nhé? - Ừa, đương nhiên rồi, Tùng là người tốt nên nhất định chúng sẽ làm quen với cậu nhanh lắm đấy! - Cậu mới là người tốt ấy, đừng suy nghĩ quá nhiều cho ‘hạnh phúc’ của người khác chứ, nghĩ cho cậu kia kìa. - Cậu nói vậy là sao? - Tôi nghiêng đầu thắc mắc. - Chỉ là tớ không thích cách ước mơ của cậu bị vùi dập như thế… cậu tính để bản thân mình sống mãi mãi vì người khác như vậy? Tôi sững người trước câu nói thẳng thắn của cậu bạn, lúng túng đáp lại: - Thú thực thì… tớ cũng chẳng biết nữa, tớ muốn vẽ và muốn dành cả cuộc đời này để vẽ thôi, nhưng… mẹ tớ có chút bệnh về tâm lý, tớ sợ rằng nếu tớ phản kháng quá dữ dội bà sẽ… Tùng nghe xong chợt lặng thinh trước lời thú nhận ấy, đôi mắt cậu ấy thoáng buồn buồn nhìn về phía xa xăm kia, nghĩ rồi quay lại khàn khàn nói: - Tớ xin lỗi… chúng ta về nhé?

4

một, tuy không cao lắm nhưng Tùng nói tôi đã rất tiền bộ rồi, chỉ cần cố gắng hơn một chút nữa. Tôi cố gắng học hành nhiều như vậy cũng không hẳn vì bố mẹ, bởi động lực nơi ấy truyền tới quá đỗi yếu ớt… tôi cố vì Tùng. Tùng thực sự là một chàng trai dịu dàng nhất tôi từng gặp, cậu ấy bất kể trong trường hợp nào cũng không bao giờ mất bình tĩnh, cũng chẳng nổi nóng bao giờ, lúc nào cũng ôn nhu hết mực rồi giảng lại những phần tôi chưa hiểu. Thấy cậu ấy cố gắng như vậy tôi cũng chẳng thể phụ công Tùng được. Nhưng kể từ chiều hôm ấy… Tùng tuyệt nhiên không nhắc tới “ước mơ” của tôi nữa, thỉnh thoảng tôi sẽ thấy cậu ấy lặng đi ở một góc không tên ngồi suy nghĩ điều gì đó rất hăng, rồi sau đó dường như… thất vọng? Tôi không rõ… vì tôi đâu phải nhà tâm lý học mà có thể đọc vị được con người, thấy Tùng như vậy tôi cũng chỉ đành để cậu ấy một mình. Bỗng chốc tôi chợt thấy sợ hãi… cảm tưởng như Tùng sẽ không còn ở đây nữa mà sẽ bay tới một nơi rất xa xôi, một nơi chắc chắn không có tôi… Nghĩ vậy bỗng dưng nước mắt tôi ứa ra, gì vậy… chắc là tôi suy nghĩ nhiều quá thôi, Tùng vẫn còn ở đây, vẫn còn càm ràm về chuyện sao tôi không thể giải được một câu giới hạn đơn giản hay thỉnh thoảng nói về thuyết lượng tử kia mà, chắc chắn chỉ do tôi suy nghĩ nhiều thôi. Nhưng cái cảm giác bất an ấy… tôi chẳng thể nào xóa bỏ nó được. … Một chiều nọ, chúng tôi đi về cùng nhau trên quãng đường đê quen thuộc. Hai đứa đạp xe đi song song, chẳng ai nói với ai một câu nào, chỉ lặng lẽ đi về trong cơn gió đông bắc lạnh buốt tới tê tái. Dừng xe trước nhà Tùng, cậu ấy không đi vào luôn như mọi khi, chỉ quay sang nhìn tôi chằm chằm. - Sao vậy? - Tớ nghĩ về bài kiểm tra thôi. Không có gì đâu, cậu về đi nhé, tạm biệt.

. Mọi chuyện về sau giữa chúng tôi vẫn cứ bình lặng như vậy, hai đứa cùng nhau đi học, học bài và điểm số của tôi cũng nhích lên từng chút

34


Nói rồi Tùng đóng sầm cánh cửa để lại tôi trong sự hoang mang đến tột độ, cậu ấy sao vậy? Và kể từ buổi chiều ngày hôm ấy, Tùng cũng không còn đi học nữa. * Tôi phủ một lớp vecni lên tranh để bảo quản rồi đóng thành khung, thở phào mãn nguyện. Trong tranh, một cô gái đang đứng nhìn về phía bầu trời xa xăm, tay khẽ thả một quả bóng bay lên không trung, đây là yêu cầu của một giáo viên thì phải… theo cô ấy nói cô muốn học sinh của mình cũng có thể bay thật cao, thật xa như quả bóng ấy, bay đến thật nhiều chân trời mới lạ và thú vị hơn nữa. Ắt hẳn học sinh lúc nhận được tác phẩm này sẽ hạnh phúc lắm, tôi nghĩ vậy… dù sao mốc 18 tuổi cũng đâu phải dễ dàng gì, đi thi đại học, chọn ngành, chọn nghề cho tương lai, đối mặt với nhiều thử thách, gian lao trước mắt… tôi thực sự mong đây có thể là niềm an ủi lớn đối với các em ấy. Xong xuôi, tôi bắt đầu lên tay phác họa bức tranh có yêu cầu kì lạ kia, người đặt tranh hẳn cũng một thời gắn bó với trò chơi giải đố. Đột nhiên, tâm trí tôi bỗng chốc trở nên thật sống động, tôi bắt đầu suy nghĩ về những khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời mình. Là lần đầu tiên tôi cầm cây bút chì rồi vẽ lên bông hoa dại ven đường? Hay là quãng thời gian ở bên cậu, những tháng ngày an nhiên nhất cuộc đời? Hoặc khoảnh khắc tôi quyết định mình sẽ học bay, để bay đến thật nhiều chân trời khác nhau, để tìm thấy chú mèo Zorba của mình? Nghĩ vậy, tay tôi bắt đầu phác lên một chú chim với đôi cánh sải rộng trên bầu trời xanh bát ngát cùng bầy đàn của mình, cùng nhau bay để tìm lấy miền đất hứa chúng từng mong ước… Giống như tôi vẫn luôn cố gắng bay… để tìm thấy cậu. *

Đã được 5 ngày kể từ lần cuối tôi thấy Tùng, tôi có gọi cũng không nghe máy, nhắn tin cũng chẳng đáp lại, giáo viên nói nhà Tùng có chuyện nhưng mọi thứ chỉ đơn giản như vậy sao? Thiếu vắng Tùng, tôi như một lần nữa rơi lại vào vòng tuần hoàn chán ngắt kia. Bài giảng của thầy cũng không còn thú vị như thường lệ nữa, tôi cũng không buồn chép bài, cũng không thiết làm gì cả, chỉ biết ngắm nhìn bầu trời trôi theo phiêu lãng, chờ cho ngày dần trôi để Tùng quay trở lại. Khi những giọt nắng cuối cùng của chiều tàn vụt tắt, tôi tuyệt vọng đạp đến ngôi nhà quen thuộc của cậu bạn thân, hy vọng sẽ được thấy bóng dáng cao gầy nhưng lại đáng tin vô cùng ấy, thất vọng thay… đáp lại tôi chỉ là cánh cửa đóng sầm, chẳng có một ai ở nơi đây hết. Tôi không muốn về nhà, chỉ muốn lang thang mãi để tìm cho mình câu trả lời cho vô vàn những câu hỏi ngổn ngang trong lòng. Vậy nhưng, ngọn gió hay khung cảnh này đâu thể trả lời tôi, trái lại nó khiến tôi như thêm phần vô hướng vì chẳng biết sẽ đi đâu về đâu cả. Nghĩ như thế nào đấy… tôi lại đạp xe về trường - nơi lần đầu tiên hai đứa gặp nhau, nơi chúng tôi làm bạn và có biết bao kỉ niệm. Tôi cứ như vậy đi một mình trên dãy hành

35


lang phía đông, trường tôi lúc chiều tối như thế này có một chút đáng sợ nhỉ? Dãy hành lang thường ngày ngắn cũn, giờ đây lại thấy nó như kéo dài vô tận vào khoảng sâu hun hút mãi mãi không thấy điểm dừng… Bỗng chốc, tôi chợt thấy một hình bóng quen thuộc, hình bóng vừa cao lại gầy nhưng vô cùng đáng tin. Khoảnh khắc ấy, tôi tưởng chừng như mình sẽ khóc mất. Tùng hiện hữu trong ánh đèn mờ, trông cậu ấy thật gầy, có đôi chút xanh xao… đôi tay cậu ấy cầm một tờ giấy gì đó, tay khẽ siết lại và chẳng mấy chốc tờ giấy ấy bị nhàu nát tới thảm thương. - Tùng à… - Tôi run run lên tiếng. Tùng giật thót quay sang phía tôi, lộ rõ vẻ lúng túng. - Cậu làm gì ở trường lúc tối muộn như thế này vậy? - Tớ không biết, chỉ là tớ muốn đến

trường, không ngờ lại gặp cậu… Mấy ngày qua cậu đi đâu? Sao lại nghỉ lâu như vậy? Tùng không hề trả lời câu hỏi của tôi ngay, trái lại cậu ấy quay đi, đôi mắt hướng về một nơi vô định nào đó trong không gian, cất lên tông giọng khàn khàn quen thuộc thường ngày: - Tớ sắp phải đi rồi… - Đi đâu? - Đi du học, tớ vừa rời phòng hiệu trưởng để hoàn tất thủ tục chuyển trường… Tai tôi lúc đó như ù đi, tôi sốc đến mức không nói nên lời… chẳng thể tiếp nhận nổi được luồng thông tin mình mới nghe được. - Đùa như vậy không hay đâu Tùng, chẳng vui chút nào hết! - Tớ không đùa, chuyến bay của tớ sẽ cất cánh vào ngày kia… Mọi thứ trong mắt tôi tại khoảnh khắc ấy bỗng trở nên mờ nhoẹt, tôi không thể cảm nhận được bất cứ điều gì nữa. Tùng sẽ đi,

36


Tùng sẽ rời khỏi tôi và chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại. - Chuyện quan trọng như vậy tại sao giờ cậu mới nói? - Tôi nói như hụt hơi, giận dữ hét lên giữa hành lang của tòa nhà. Cậu ấy nghe vậy chỉ biết cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào tôi mà nói: - Tớ xin lỗi… Nghe hai tiếng “xin lỗi” ấy từ phía cậu bạn, tôi thẳng thừng quay lưng bỏ đi, bỏ mặc cậu ấy một mình giữa nơi hành lang cô quạnh ấy, vừa đi vừa khóc. Tôi đạp thật nhanh trên phố, mặc cho gió có gào thét đến đỏ cả tai nhưng tôi vẫn cứ đạp, như muốn chạy trốn khỏi thực tại tàn khốc này. Tôi không muốn tin đây là sự thật. Tôi cứ đạp mãi, đạp đến mức chẳng thể thở nổi, cuối cùng đành dựng chiếc xe đạp bên lề, ngồi bệt xuống đồng cỏ mênh mông, nhìn từng lớp cỏ trải dài tít tắp đến tận chân trời. Ở nơi thành phố vội vã như Hà Nội thì đây quả thực là nơi hiếm hoi yên tĩnh có thể tìm thấy được…Tôi cứ thẫn thờ ngồi một lúc lâu, trong lòng ngổn ngang biết bao suy nghĩ. Tôi nhìn lại bản thân mình hiện tại: 17 tuổi, sống theo ý muốn của bố mẹ, tương lai cũng do hai người họ quyết định, hèn nhát, không thể quyết định điều gì cho chính mình, thậm chí giờ đây tôi cũng dựa dẫm vào Tùng, cố gắng cũng chỉ vì người bạn ấy do không muốn cậu buồn vì chính tôi. 17 tuổi, tôi chẳng thể làm bất cứ thứ gì cho bản thân mình. Tôi nghĩ về Tùng 17, một con người toàn năng, cao ráo, đã vậy tương lai lại rộng mở vô cùng trước mắt. Chuyện đi du học ắt hẳn cậu ấy cũng suy nghĩ nhiều, chính vì vậy mới có thái độ kì lạ như mấy ngày vừa rồi… hẳn Tùng cũng áy náy nhiều nên mới không nói cho tôi… “Mình đã làm Tùng lo lắng sao? Cũng phải thôi, vì mình ăn hại và chẳng làm được bất cứ thứ gì… cậu ấy lo là đúng rồi…” Tự cười khẩy chính bản thân mình, tôi mệt nhoài nằm bệt xuống bãi cỏ rồi lại nhìn lên bầu trời cao vút không một ánh sao

kia. Người ta nói ở thành phố hiếm thấy sao lắm, phải chăng thứ ánh sáng ta nhìn thấy có khi lại là ánh sáng vệ tinh hay một vệt đỏ lập lòe từ chiếc máy bay nào đó ở trên bầu trời… Khi nước mắt đã cạn khô, những kỉ niệm giữa tôi với Tùng chợt ùa về, phải rồi, hai đứa cũng bên cạnh nhau gần 1 năm chứ ít ỏi gì nữa đâu. Cũng chính trên bãi cỏ này đây, chúng tôi cũng từng nói với nhau vô vàn câu chuyện, ký ức về đàn kiến năm nào bỗng dưng ùa về khiến tôi rưng rưng… - Cậu đang nhìn gì thế? - À, tớ thấy đàn kiến này đi theo đàn, nhìn trông thật đẹp mắt mà. Như bao buổi chiều khác, tôi với Tùng lại tới đây ngắm nhìn cảnh mặt trời đang dần lấp sau những tán mây. Tùng bước tới đưa tôi một chai nước, ngồi bên cạnh nói với cái giọng tri thức hằng ngày của cậu ta: - Cậu từng nghe nói về con số bleem chưa? - Chưa, là gì vậy. Nghe thú vị nhỉ? - Số bleem là một giả định không có căn cứ từ bộ phim Con số bí ẩn. Một số người tin vào số bleem giống như việc tin vào Trái Đất có hình tròn vậy ấy. - Thế thì liên quan gì tới đàn kiến này không? - Hmm… có đôi chút đấy, về mấy cái không gian các thứ, nhưng cứ hiểu một cách đơn giản thì khoa học tin rằng có nhiều chiều không gian tồn tại nhưng một số loài thì chỉ có thể nhìn được một số chiều, ví dụ như con kiến nhìn thấy không gian hai chiều tức là mọi thứ trong mắt nó chỉ là một đường thẳng nhưng chúng ta thì khác đấy vì não bộ con người có thể tiếp nhận 3 chiều không gian tức là rộng, dài và cao. Chiều không gian thứ 4 là thứ mà người ta không biết được và chỉ là phỏng đoán mà thôi. Con số này được cho là một số nguyên nằm giữa 3 với 4, có thể đưa con người bước vào chiều không gian khác, và tớ tin vào nó, tin vào những điều không tưởng... - Cũng hay đấy, nhưng thầy toán sẽ tặng cậu một số nguyên khác, hình tròn... – tôi

37


cười thầm. - Nếu một ngày tớ phải đi thật xa, cậu cũng hãy tin vào nó mà tạo ra kì tích! – Tùng bỗng chốc nói thật kì lạ, cậu ấy một lần nữa chìm vào trong những suy tư của riêng mình. - Nay ấm đầu không đấy, tớ sẽ không để cậu vụt khỏi tầm tay này của tớ đâu. - Cậu ngốc thật. Lo mà theo đuổi thứ mình yêu thích đi. Tùng quay sang nhìn tôi đầy ẩn ý, cũng không phải lần đầu tiên cậu ấy gợi nhắc tới hai chữ “ước mơ” kia. Tôi cũng chỉ biết nhìn về phía hoàng hôn xa xăm, lảng tránh câu nói ấy của Tùng. . “Mình đúng thật tồi tệ… Cậu ấy cũng có sự lựa chọn của bản thân. Ai có thể bên mình mãi được chứ...” - Tôi nghĩ thầm, nhớ tới Tùng bỗng dưng nước mắt lại tiếp tục ứa ra. Điện thoại tôi rung lên, có ai đó gửi tin nhắn: - Ngày mai hãy đến khu cầu thang dãy nhà A, có một thứ tớ muốn đưa cho cậu… Tôi khẽ thở ra làn khói trắng, tháng 12 đang dần kết thúc, đi cùng với những cơn rét buốt khó tả, cành lá xác xơ ngoài kia cũng đang rụng dần, để lại những cành cây trơ trọi, héo khô trên bầu trời xám xịt. Tính ra… tôi cũng đã chờ Tùng được 30 phút hơn. - Xin lỗi… Cậu chờ tớ có lâu không? Một tiếng nói lạ hoắc vang lên, là một bạn nữ tôi chưa gặp mặt bao giờ. - Cậu là ai vậy? - Tớ là bạn của Tùng, hôm nay cậu ấy bay rồi, trước khi đi Tùng nhờ tớ gửi cái này tới cậu. Dứt lời, cậu ta đưa cho tôi một cuốn sách có tiêu đề: “Chuyện con mèo dạy hải âu bay” cùng một lá thư, thấy tôi có chút bối rối, bạn ấy đành bẽn lẽn giải thích: - Tùng dặn tớ không được phép nói với cậu điều này nhưng tớ nghĩ nên nói với Minh thì hơn. Thực ra cậu ấy không đi du học, hôm nay Tùng sẽ bay sang Mỹ để điều trị bệnh.

- Bệnh? - Tôi trợn tròn mắt - Cậu nói bệnh là như thế nào? - Đại khái thì… nó là như vậy đấy, một loại bệnh cậu ấy đã phải đấu tranh từ nhỏ… Tùng không muốn Minh buồn nên mới nói chuyện du học để cậu bớt lo lắng, lần điều trị này có thể thành công nếu Tùng may mắn… còn không thì… Những gì tôi được nghe sau đó cũng chẳng thể lọt vào tai thêm một chút nào nữa, có quá nhiều thông tin tôi nhận được cùng một lúc khiến tôi như bị quá tải, chẳng biết nên biểu lộ sao cho đúng. Tùng bấy lâu nay bị bệnh, nhưng cậu ấy giấu tôi, chẳng để tôi hay, đến ngày cuối cùng Tùng vẫn để dành những điều tốt đẹp nhất cho một người giống như tôi… Tôi chợt sực tỉnh, cô bạn kia cũng không còn ở đây nữa… - Đợi đã, không thể như vậy được, cậu không thể biến mất như vậy được! Tôi chạy quanh khu nhà tìm kiếm một cách vô vọng, thế nhưng bóng dáng ấy đã biến mất hệt như bóng ma, để lại tôi với cuốn sách cùng bức thư dang dở xen lẫn với sự nuối tiếc muộn màng của chính mình. Tôi run run mở bức thư của Tùng, những nét chữ cứng cáp quen thuộc hiện lên trên trang giấy… “Có lẽ khi cậu đọc được bức thư này thì tớ đã đi rồi. Vì một vài sự cố cần giải quyết nên tớ phải đi ngay. Thành thật xin lỗi cậu vì những chuyện vừa rồi. Có cái này… tớ muốn tặng cậu. Một cuốn sách mà tớ rất thích, cậu biết Chuyện con mèo dạy hải âu bay chứ? Tớ nghĩ là có vì Minh cũng rất thích văn học mà. Hẳn cậu cũng tự hỏi… vì sao lại là quyển sách này? Tớ đã đọc nó không biết bao nhiêu lần và lần nào tớ cũng đều thấy hình ảnh một ‘Minh’ tớ quen trong chú chim Lucky kia, cậu muốn bay nhưng lại không thể cất cánh nổi, cậu muốn tìm hiểu thật nhiều chân trời nhưng lại sợ hãi nhiều điều… Vậy nên, tớ mong Minh có thể sải cánh bay

38


giống chú chim Lucky trong truyện vậy. Tớ xin lỗi vì đã không là mèo Zorba để có thể giúp Minh học bay, nhưng tớ muốn tương lai sau này Minh sẽ sải cánh bay rộng trên bầu trời kia để chúng ta có thể chung một tầng mây, một chân trời khác. Mong Minh đừng xem tớ như một nơi để cậu dựa dẫm hay là động lực của cậu. Nếu như Minh có thể bay thì có thể tớ sẽ trở lại xem Lucky của tớ đã bay cao, bay xa tới nhường nào… tớ thực sự mong điều đó Minh à! Cậu còn nhớ con số bleem chứ? Lời hứa đó nữa, khi nào tớ có thể chứng minh điều không thể ấy, nhất định tớ sẽ trở về!” Đọc những lời chân thành của Tùng, tôi bật khóc, ôm cả lá thư lẫn quyển sách vào lòng gục xuống hệt như một đứa trẻ. Tôi ngước lên phía bầu trời lấp ló sau những tán cây kia, khẽ thì thầm một lời hứa không tên: “Tớ hứa tớ sẽ học bay giống Lucky, nhưng đến khi nào tớ có thể bay được thì mèo Zorba nhất định phải trở về đấy nhé!” * - Đó là ‘euphoria’ à em? - Dạ vâng, chị thấy ổn không chị? - Chị có thử tra nghĩa của cụm từ này… có phải là ‘hạnh phúc’ không nhỉ? Sao em lại vẽ một đàn chim vậy? - Ừm… vì khách hàng cũng không yêu cầu phải vẽ một vật gì đó cụ thể hay bối cảnh nên em đã nghĩ tới khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời mình… khi mà em nộp giấy nguyện vọng vào đại học mỹ thuật, cảm giác tự do giống chim bay ấy chị... - Tôi bẽn lẽn trả lời. Quả thực tại thời khắc ấy, vạn vật trước mắt tôi đều trở nên trong suốt. Những viễn cảnh mơ hồ về sự nghiệp mơ ước từng chút một hiện rõ và khắc sâu trong tâm trí. Thời khắc đó, chính là “euphoria”! - Ý tưởng không tồi đâu em, cố gắng hoàn thành sớm nha, ngay từ lần đầu thấy Minh chị đã biết… em là một cô gái tài năng, lại chăm chỉ nữa, chắc chắn em sẽ thành công nhiều hơn trong tương lai đó! - Hì, cậu ấy cũng từng nói với em một

câu tương tự như chị vậy, em sẽ cố gắng. tôi ngại ngùng đáp lại, tay chuẩn bị lớp vải với khung vẽ mới, chuẩn bị vẽ lên cảm xúc kì diệu của chính mình. “Này Zorba ơi, tớ đã biết bay rồi đấy, nên cậu nhất định phải trở về để chứng kiến kỳ tích cậu tạo ra nhé!” * Khoảng một tháng sau, tôi nhận được một cuộc gọi lạ: - Có phải nhà họa sĩ Minh đúng không? - Đúng vậy, không biết cậu cần giúp gì ạ? - Tôi là G - người từng đặt bức tranh mã morse, không biết cô nhớ không nhỉ? Liệu giờ cô có thể giao tới trường THPT A được chứ? - Được được. Cậu đợi tôi khoảng 15 phút nhé, tôi đang gần đó. Âm thanh bên đầu kia chợt vụt tắt, nghe mơ hồ mà quen thuộc biết mấy. Bỏ qua tất cả những hoài nghi của mình, tôi vội lấy xe đi tới ngôi trường năm xưa. Sau 7 năm, nó quả thực có chút khác lạ. Thế nhưng hình bóng lẫn những kỷ niệm năm ấy vẫn ám ảnh tôi tựa như bóng ma, khiến tôi mãi chẳng dứt ra nổi được. Tôi ôm bức tranh trầm ngâm nhìn cảnh vật xung quanh, khung cảnh này chợt đưa tôi về buổi hoàng hôn của 8 năm trước… - Cậu chẳng thay đổi gì cả. Thực sự là không cao thêm chút nào! Tôi chợt giật mình trước giọng nói ấy, hai mắt bỗng ướt nhòe, rưng rưng quay sang phía ấy. - Euphoria có nghĩa là trạng thái sung sướng, hạnh phúc đến cực độ. Một cụm từ thật đẹp đúng không? Thời gian lúc ấy như quay ngược lại đúng thời điểm của 8 năm trước, cũng là buổi hoàng hôn ấy, cũng là cụm từ ấy, và… cũng là con người ấy. Tôi ngây người nhìn bóng người con trai đứng trước mặt, tựa như đã chờ đợi từ trước, cậu quay lại mỉm cười. “Con số ấy thực sự tồn tại nhỉ?”

39


Từ học sinh top 1% đến nghệ sĩ toàn cầu truyền cảm hứng VẺ ĐẸP KHÔNG HOÀN HẢO Tác giả: Khánh Ly

40 40


“CHO DÙ KHÔNG HOÀN HẢO THÌ BẠN VẪN LÀ MỘT PHIÊN BẢN CÓ GIỚI HẠN.” Việc không hoàn hảo làm nên sự độc đáo, và chính sự độc đáo đó là điều hoàn hảo. Cho dù người khác có nghĩ gì, bạn vẫn luôn là chính mình và sống theo cách của bạn. - Kim Namjoon.

T

rong bài viết này, tôi sẽ không nói quá nhiều về thành viên RM của nhóm nhạc nổi tiếng BTS mà thay vào đó tôi sẽ kể cho bạn câu chuyện về tuổi trẻ của chàng trai Kim Namjoon, người đã dũng cảm vượt qua vô vàn định kiến để chạm đến đỉnh cao sự nghiệp khi mới chỉ 26 tuổi. Đằng sau ánh hào quang hoa mỹ hay những đỉnh cao chói lọi kia thì câu chuyện ấy cũng chẳng hề hoàn hảo.

Từ học sinh top 1% xuất sắc nhất Hàn Quốc đến bỏ qua cánh cửa đại học để theo đuổi đam mê. “Mẹ, mẹ muốn một người con xếp thứ 5000, hay một người con xếp số một? Điểm số của con xếp hạng 5000 trên toàn quốc, nhưng nếu là Rap, con có thể đứng hạng nhất.” Đó là câu nói đầy quyết tâm mà Namjoon đã hỏi mẹ của mình, khi bà phản đối việc con trai kiên định từ bỏ cánh cửa đại học mở rộng ngay trước mắt để chuyển hướng sang nghệ thuật - một con đường đầy mạo hiểm mà cũng đầy thị phi. Sở hữu chỉ số IQ lên đến 148, đứng trong top 1,3% học sinh giỏi nhất nước Đại

41

Hàn Dân Quốc với điểm thi gần như tuyệt đối các môn văn, toán, ngoại ngữ và xã hội, rõ ràng việc theo đuổi giấc mơ idol của chàng trai trẻ ấy là quá sức liều lĩnh và mạo hiểm, điều mà bất cứ người phụ huynh nào cũng sẽ lưỡng lự trong việc bật đèn xanh ủng hộ. Hoặc theo ngôn ngữ của “người lớn” thì họ sẽ lắc đầu ngán ngẩm nói rằng: “Đúng là… tuổi trẻ chưa trải sự đời”. Nhưng sau hơn 7 năm cống hiến hết mình với nghệ thuật, với rap - đam mê từ thuở sơ khai của Kim Namjoon thì quyết định lựa chọn theo đuổi ước mơ, kiên quyết đi theo những gì mình lựa chọn quả thực chẳng phải sai lầm! Giờ đây BTS là những nghệ sĩ hàng đầu, và Namjoon hay là BTS RM đã thực sự đứng nhất đúng như lời anh đã hứa lúc ấy.


Từ câu chuyện của học sinh top 1% Kim Namjoon ngày đó bỗng khiến tôi nhớ tới một kiến nghị nổi bật trên mạng những ngày này: “Chọn nghề theo đam mê hay lương cao?”. Nếu là bạn, liệu bạn sẽ đi theo “đám đông” tin rằng những công việc lương cao sẽ cho mình cuộc sống ổn định hay dám mạo hiểm từ bỏ tất cả để theo đuổi đam mê giống như chàng trai Namjoon mà tôi đã kể cho bạn ở trên? Cá nhân tôi luôn tin rằng, miễn là bạn có đủ ước mơ, và bạn thật sự yêu thứ đam mê ấy thì bạn hoàn toàn có thể tạo dựng vị thế hay một chỗ đứng trong lĩnh vực yêu thích của mình. Những con số mà xã hội đã gán lên là ổn định đó cũng đơn thuần chỉ là những con số. Miễn là bạn vững chắc bước trên con đường màu xanh đầy gai nhọn kia

thì ngay cả những con số âm rồi cũng dần dần biến thành cấp số cộng tăng trưởng theo thời gian chứ đừng nói đến mức lương 4-5 triệu lên 10 triệu, 20 triệu hoặc hơn thế. Cuộc sống vốn dĩ không công bằng nhưng nó sẽ công bằng đối với những người thực sự cố gắng và chiến đấu hết mình với nó. Giống như cách mà Kim Namjoon đã lựa chọn, bởi vì ta chỉ sống một lần trên đời, nên chúng ta đừng để bản thân phải nuối tiếc.

Bánh mì hay chuyến xe bus về nhà?

Để nói về những tháng ngày đầu đến với âm nhạc của Namjoon, chỉ có thể tóm gọn tất cả trong hai chữ vô vọng. Không tiền, không mối quan hệ, những gì mà chàng trai đến từ Il-

42

san có trong tay ngày đó chỉ là tình yêu cháy bỏng với âm nhạc. “Hôm nay nên mua bánh mì ăn hay để tiền đó đi xe bus về nhà nhỉ?” Đó là câu hỏi mà không chỉ riêng gì Namjoon mà ngay cả các thành viên BTS khác cũng phải trăn trở trong những năm tháng đầu của thời kỳ thực tập sinh thời kỳ gắn liền với vô vàn những khó khăn và gian khổ, và như người trong ngành vẫn thường rỉ tai nhau… đó là ‘địa ngục’. Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó khi họ đầu quân cho Bighit Ent - một công ty giải trí vô danh đang mang món nợ khổng lồ tới mức không thể chi trả tiền sinh hoạt phí cho các trainee của mình. Là những cậu thanh niên từ các tỉnh lẻ lên Seoul hoa lệ theo đuổi


ước mơ, không muốn bố mẹ ở dưới quê phải lo lắng, họ cố gắng nuôi bản thân, nuôi đam mê bằng số tiền ít ỏi từ việc làm thêm. Một câu hỏi tưởng chừng như đơn giản: “Có nên mua bánh mì để ăn hay không?” lại chính là nỗi băn khoăn lớn lao của từng chàng trai ấy lúc bấy giờ… bởi nếu mua bánh mì để ăn thì sẽ không đủ tiền đi xe bus về ký túc xá và ngược lại. Khó khăn là vậy, thế nhưng Namjoon vẫn không từ bỏ đam mê. Khi nhắc về những năm tháng ấy, anh thoải mái bày tỏ: “Cuộc sống có thể khó khăn, cũng có thể nhàn nhã. Nhưng nếu chúng ta có thể thay đổi cách nhìn nhận, những thời điểm kia đều sẽ trở thành những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong cuộc đời mỗi người chúng ta.” Sau quãng thời gian 4 năm

luyện tập không ngừng nghỉ dưới căn hầm cũ kỹ, thiếu ánh sáng của công ty, cuối cùng anh và những đồng đội của mình đã chờ được ngày ‘debut’, ngày mà họ chạm được đến ánh đèn sân khấu. Là con người, ta vốn được định sẽ phải đối mặt với trở ngại, lớn có và nhỏ cũng có trên con đường theo đuổi ước mơ. Chúng ta không thể xóa bỏ những điều tệ hại đang diễn ra nhưng chúng ta có quyền lựa chọn cách đối mặt với nó. Đừng khuất phục, đừng bao giương cờ trắng trước những tảng đá đang cản bước đi của bạn. Nhờ có câu chuyện của thực tập sinh Kim Namjoon, tôi đã được truyền một cảm hứng mạnh mẽ để dũng cảm đứng lên và chiến đấu cho những điều

43

mình mơ ước, và tôi mong bạn cũng vậy!

“Quái vật” cần phải loại bỏ xuất phát ở biên số âm.

Đi lên từ mức thấp nhất của làng nhạc Hàn, trong những ngày đầu ra mắt, BTS không chỉ phải gánh món nợ khổng lồ 2,8 tỷ won của công ty quản lý, không được đầu tư như những nhóm nhạc khác mà họ còn là cái gai quá lớn trong mắt người hâm mộ Hàn Quốc. Phải chịu ánh mắt ghẻ lạnh của công chúng vì “hát về ước mơ bằng giọng điệu ngạo nghễ” thay vì “hát về tình yêu với giọng ca ngọt ngào”, thậm chí cư dân mạng còn tiên đoán rằng nhóm sẽ ‘biến mất’ trong vòng 2 năm tới. Ngay lúc đó, chàng trai Namjoon bị ví như một “con vịt xấu xí” giữa “bầy thiên nga


lộng lẫy” khác đã trở thành món chính trong bữa tiệc chỉ trích của netizen Hàn.

cho thời kỳ đen tối của Rap Monster những năm đầu tiên…

Nghệ danh “Rap Monster”, lấy ý tưởng từ bài hát “Rap Genius” của SanE, cái tên thể hiện tình yêu của Namjoon với đam mê của mình “rap không ngừng nghỉ” lại trở thành chính thứ khiến anh bị chế giễu. Chỉ vì ngoại hình “quá tồi” theo quan điểm của cư dân mạng, họ gọi chàng trai Rap Monster ấy là “Quái vật” và yêu cầu anh “Hãy cút khỏi BTS”.

Nhưng cũng trong quãng thời gian ấy, ‘thánh ca tuổi trẻ’ Young Forever ra đời, như lời khẳng định một lần nữa của Kim Namjoon với cuộc sống, rằng anh sẽ chẳng bao giờ từ bỏ: “Mãi mãi tuổi thanh xuân của chúng ta. Tựa như cánh hoa bay lượn trong cơn mưa, hay lang thang vô tận giữa cuộc sống này. Dù có vấp ngã hãy chịu đựng những tổn thương, tôi vẫn không ngừng theo đuổi ước mơ của mình”.

“Fan của thần tượng trẻ không thích tôi, fan của hiphop cũng chẳng ưa gì tôi, các người hài lòng rồi chứ?”, tất cả những cảm xúc dồn nén, những nỗi đau đó chàng trai trẻ cũng chỉ có thể giãi bày qua âm nhạc của mình. Những câu từ đầy đớn đau đó cũng là minh chứng rõ ràng nhất

“Mình cho rằng cuộc sống là những lần lạc lối. Đời là một chuỗi những chuyến lãng du nối tiếp nhau, và mình nghĩ rằng điều đó lại càng phù hợp với bản thân mình vì mình vẫn còn trẻ.” Là một người từng trải

44

qua cảm giác bối rối và lạc lõng cùng cực trước những ngã rẽ của cuộc đời, tôi cảm thấy rất biết ơn vì Kim Namjoon đã sẵn sàng chia sẻ những trải nghiệm đen tối nhất của bản thân để thể hiện sự đồng cảm với những người trẻ cùng chung hoàn cảnh với anh, như tôi vậy… Tuy những dòng chia sẻ ấy không khiến tôi cảm thấy bớt mịt mờ, nhưng nó khiến tôi có niềm tin hơn vào ước mơ và những đam mê thuần thúy của mình, vì tôi biết tôi không cô độc trên hành trình này, không phải chỉ riêng tôi muốn gục ngã khi mây đen cứ kéo đến bao trùm xung quanh. Và tôi hiểu rằng ai trong chúng ta cũng sẽ tìm được lối thoát cho chính mình, bởi vì tất cả còn rất trẻ!


Trưởng nhóm kiêm nhạc sĩ tài năng của BTS. Bỏ ngoài tai tất cả những lời chỉ trích, có một Kim Namjoon đã ngậm đắng nuốt cay để tập trung hoàn toàn cho sự nghiệp. Và một trong những điều mà tôi luôn tự hào về anh chàng trưởng nhóm này là khả năng sáng tác chạm đến trái tim người nghe. Namjoon chính là người đã góp phần định hình phong cách âm nhạc của BTS, dung hoà chất riêng của nhóm với thị hiếu của công chúng để đưa những sản phẩm ấy đến gần hơn với người hâm mộ.

“Không có nhiều nghệ sĩ nhạc Pop thuộc thế hệ trẻ có thể truyền tải những thông điệp mà họ muốn nói với người hâm mộ qua âm nhạc một cách sáng tạo

như BTS” - nhà báo Billboard Tamar Herman. Điều khác biệt lớn nhất giữa BTS và đa phần các nhóm nhạc khác là họ hát những gì họ viết. Do đó, họ có thể thoải mái bày tỏ những tâm tư, cảm xúc trong những ca khúc của mình mà không lo bị “nhào nặn” bởi bất kỳ ai. Chính Namjoon cũng chia sẻ trong bài phát biểu nhận giải tại Billboard Music Award: “Chúng tôi hướng tới việc nói về thế hệ mà mình đang sống, cả những câu chuyện về tuổi thanh xuân…”. Sự đồng điệu là mấu chốt quan trọng trong mối quan hệ giữa BTS và ARMY - fan hâm mộ của họ, vì chúng tôi luôn có thể nhìn thấy bản thân trong những gì họ kể: một tuổi trẻ lạc lối, vật vã đi tìm kiếm ước mơ,

45

những đau khổ khi vấp ngã hay những tuyệt vọng khi nghi ngờ chính con đường mà mình đang đi... Giống như tôi đã từng đọc trên trang Facebook khá nổi tiếng rằng: “Chẳng còn gì thuyết phục và đáng trân trọng hơn việc người nghệ sĩ sẵn sàng phơi bày những góc khuất nhất của bản thân để tâm sự cùng người hâm mộ, và họ sẽ luôn ở đây, trao cho ta những cái ôm vô hình khi ta cần nó nhất.” Sự chân thành trong âm nhạc và sự nỗ lực không ngừng nghỉ đã giúp họ chinh phục trái tim của người hâm mộ, trở thành một nghệ sĩ toàn cầu với hàng loạt các thành tích “vô tiền khoáng hậu” chưa từng có trong lịch sử âm nhạc Hàn Quốc. Để nhóm có thể đạt được


những điều trên, chàng trưởng nhóm Kim Namjoon đã có một phần đóng góp không hề nhỏ. Anh còn được coi là người phát ngôn chính thức của BTS khi sở hữu tài ăn nói vô cùng khéo léo cùng khả năng tiếng Anh thành thạo. Thông qua những bài phát biểu của mình, qua những sản phẩm âm nhạc chất lượng hoặc chỉ đơn thuần là một buổi livestream nói chuyện thôi bạn cũng có thể dễ dàng thấy được những triết lý giản dị nhưng chân thực đến kỳ lạ và đi vào lòng người. Namjoon đã và đang cố gắng truyền tải rất nhiều những thông điệp tích cực tới người hâm mộ của mình.

Nghệ sĩ toàn cầu truyền cảm hứng.

Nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ trong suốt 7

năm vừa qua, giờ đây Kim Namjoon và BTS đã đứng ở vị trí mà ai cũng phải công nhận. Những lời phỉ báng, chỉ trích chỉ vì khác biệt ngày xưa cũng từ từ lặn tăm, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Đứng ở một vị trí như vậy, Namjoon và những người đồng đội của anh vẫn luôn trăn trở bởi một trọng trách to lớn: ảnh hưởng tích cực lên người trẻ. Nhóm nhận thấy bản thân có tác động rất lớn lên người hâm mộ của họ - những người ở trong độ tuổi thanh xuân rất dễ đi chệch hướng. Vì vậy Kim Namjoon luôn cố gắng truyền tải những thông điệp tích cực trong từng câu hát, trong từng hành động của mình. Anh khích lệ người trẻ cất lên tiếng nói của bản thân trong bài phát biểu tại Liên Hợp Quốc mùa thu năm 2018: “Tôi mong mỏi các

46

bạn hãy nói lên câu chuyện của chính mình. Điều gì đang thôi thúc các bạn và khiến trái tim các bạn rung lên mãnh liệt? Hãy nói cho tôi biết câu chuyện của các bạn. Tôi muốn lắng nghe giọng nói của các bạn.” Điều gì đã khiến trái tim tôi rung lên mãnh liệt? Trong khoảnh khắc lắng nghe những lời phát biểu chân thành, xuất phát từ tận trái tim, tôi đã phải trăn trở rất nhiều về câu hỏi đơn giản ấy. Trái tim tôi đập cũng chỉ vì tôi đang sống? Hay nó đang đập vì một điều gì dữ dội hơn đã khiến trái tim ấy rung lên mạnh mẽ? À… hóa ra nó đang đập vì những khát khao, những đam mê cháy bỏng của tuổi trẻ bất kể những dòng suy nghĩ như: “Hãy từ bỏ nó đi, nó không đáng để hy sinh” có đang ngáng đường. Bằng một cách phi


thường hay tuyệt diệu nào đó, cả tôi lẫn Kim Namjoon và BTS kia đã được kết nối bởi chính nhịp đập mãnh liệt - nhịp đập của tuổi trẻ, nhịp đập của thanh xuân, của hoa dạng niên hoa rực rỡ. Nhìn vào Kim Namjoon, tôi nhận ra thế nào là người nghệ sĩ thực thụ. Đó là người có thể kết nối được cả trái tim người hâm mộ hay ngay cả những con người xa lạ để có thể dễ dàng thấu hiểu những câu từ, những câu ca mà người nghệ sĩ ấy truyền tải. Đó là người có thể cất lên tiếng lòng từ chính trái tim chân thành nhất của mình để truyền tải những thông điệp ý nghĩa tới cuộc sống, thắp sáng những hành trình màu xanh đầy u buồn nhưng rất đỗi hy vọng này...

mà Nhật Báo muốn chia sẻ tới những độc giả của chúng mình. Các bạn còn trẻ nên hãy cứ dũng cảm theo đuổi ước mơ. Người ta có thể chê cười bạn khờ dại vì những sai lầm, nhưng mong bạn đừng sợ hãi thất bại để rồi chán nản muốn từ bỏ ước mơ. Bởi sau này những sai lầm bạn gom góp được trên hành trình xanh đó sẽ trở thành những vì tinh tú sáng nhất

Kết. “Họ bảo rằng bạn quá trẻ và quá khờ dại. Nhưng rồi cuối cùng, những kẻ ngốc là người thay đổi thế giới. Mình tin là vậy. Vì thế hãy cùng nhau tin tưởng vào bản thân nhiều hơn nữa.” Bằng trải nghiệm thanh xuân không hề trọn vẹn, Kim Namjoon hay đã cho chúng ta cảm nhận rõ nét nhất về một vẻ đẹp không hoàn hảo. Không che giấu cũng không phủ nhận chúng. Đây cũng là điều

47

47

trong chính dải ngân hà của cuộc đời bạn hay ít nhất là khoảng thời gian thanh xuân đầy gian truân nhưng cũng lấp lánh vô cùng này. Tôi mong rằng bạn có thể tìm thấy nguồn cảm hứng trong câu chuyện của học sinh Kim Namjoon, thực tập sinh Kim Namjoon, Rap Monster, và cả một BTS RM dũng cảm.


Tiếng hát 52hz nơi đại dương

BLUETH PATH Tác giả : Trang Hoang Minh họa : Như Ngọc Bạn đã từng nghe câu chuyện về cô cá voi mang tần số 52hz hay chưa? Chuyện kể rằng, sâu trong lòng đại dương vô tận ở tít phía Bắc Thái Bình Dương, có một sinh vật được mệnh danh là “chú cá voi cô đơn nhất hành tinh”. Ắt hẳn bạn sẽ tự hỏi: “Vì sao vậy?” Do cá voi có tập

tính xã hội, tiếng hát của chúng có thể vang xa tới 3.000 dặm đại dương với mục đích muốn kiếm bạn, kết bầy để đồng hành trong biển sâu lạnh lẽo ấy. Vậy mà cô cá voi của chúng ta lại đơn độc không thể tìm được một người bạn hay một sinh vật nào để lắng nghe tiếng hát đơn côi

48


mang tần số “khác thường” kia. Vậy… con số “52hz” này có gì đặc biệt nhỉ?

hình tượng sống của sự cô đơn cũng như niềm lạc quan mãnh liệt. Lần đầu tiên nghe về câu chuyện đau xót ấy, tôi đã nghĩ rằng… phải chăng bản thân mình chính là một 52 Blue khác?

Theo Wikipedia: tiếng kêu của cá voi xanh “bình thường” sẽ có tần số giao động từ 10 đến 39hz, nhưng tần số của cô cá này lại lên tới 52hz - cao hơn rất nhiều so với

Người ta vẫn thường nói: tuổi trẻ là cô đơn, là cô độc, là những suy tư khó mà giãi bày. Vậy có sai nếu như tôi nói rằng: một phần thanh xuân chúng ta gói gọn trong nàng cá 52 Blue đó? Tôi tin rằng mỗi người trong chúng ta đều có những trải nghiệm tuổi trẻ riêng biệt, không một ai giống ai. Thanh xuân của một số trôi qua thật yên bình, êm ả tựa như những chú cá có bầy, có đàn ở đại dương kia nhưng số khác lại đắm chìm với những chật vật, những sự cô đơn khó có thể cất lên lời. Chúng tựa như mặt biển xanh nhìn ở trên cao, ta sẽ chỉ thấy sóng, thấy gió thổi êm êm ở trên mặt nhưng sâu trong đại dương kia ta lại thấy những điều không tưởng, và khả năng cao ở dưới mặt nước ấy có một cô cá vẫn đang cất tiếng hát tuyệt vọng đến xé lòng. Tôi vẫn nhớ cách mà mình đã gặp người bạn tên “cô đơn” lần đầu tiên trong cuộc đời. Khi ấy… tôi 10 tuổi - độ tuổi tưởng như là non nớt, ngây thơ vì người lớn vẫn thường quan niệm đó thôi: “Trẻ con thì chúng

đồng loại. Cũng vì lẽ đó, nàng ấy đã được loài người đặt cho một cái tên khác là “52 Blue”. Người ta cũng từng ví von rằng tiếng kêu của 52 Blue tựa như tiếng hát trong ngần vang lên giữa dòng đại dương tối tăm, vang vọng hơn hẳn những nốt nhạc trầm lắng của những con cá khác. Hẳn cũng vì lẽ ấy mà chẳng một ai hay bất kì một sinh vật nào hồi đáp lại 52 Blue, mãi cho tới năm 1989 con người cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hát tuyệt vọng sâu trong đại dương của cô cá nhỏ và xuyên suốt 3 thập kỷ câu chuyện về nàng cá cô đơn vẫn mãi được lan truyền tới tận bây giờ như một

49 49


nó biết cái gì!” nhưng cũng ở độ trẻ con ấy tôi đã đối mặt với nỗi cô đơn cùng cực cũng chỉ vì lúc ấy… chẳng ai chịu chơi với một con bé ốm yếu, gầy gò như tôi hết, cũng chính khoảnh khắc đó… tôi đã ước sẽ có một vùng đất Neverland dành cho Peter Pan và những người bạn của mình, trong đó rồi cũng sẽ chất chứa tôi để tôi tiếp tục được sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ như bao đứa trẻ khác vậy. Nhưng thôi đối mặt với sự thật nào bởi làm gì có Neverland kia chứ? Cũng giống như cá voi mải miết đi tìm miền đất hứa, dù nó có cố gắng như thế nào thì cá voi vẫn mãi mãi chỉ là cá voi còn tôi thì cũng chỉ là tôi - một bản thể đơn cô sống trong xã hội hiện tại mà thôi. Hồi ấy, tôi đã ngây thơ ước ao giá như tôi lớn thật nhanh, được vào Trung học rồi tiến tới Phổ thông thì người bạn “cô đơn” này rồi cũng sẽ biến mất. Quả thực, khái niệm cho hai chữ “cô đơn” với tôi lúc ấy thật quá đỗi mập mờ khi đứa nhỏ tại thời điểm đó đã suy nghĩ rằng: cô đơn là khi bạn chẳng có bạn bè hay chẳng có một ai ở bên cạnh hết… Thời gian dần trôi thì định nghĩa của sự cô đơn lại càng khó mà định hình… Như một người bạn từng nói với tôi rằng: “Cuộc đời của mình chẳng bao giờ thiếu bạn cả, mình luôn có bạn nhưng lắm lúc chính bản thân lại lạc lõng trong những con người ấy… vì sao vậy nhỉ?” Vì sao ư? Tôi cũng không biết nữa… cảm xúc của con người vốn dĩ nó lộn xộn và phức tạp giống như vậy. Vừa khoảnh khắc trước bạn đã rất hạnh phúc và cũng là bạn vài giây sau… sự cô đơn lại ghé thăm như một lẽ hiển nhiên, đi cùng với chút gì đó tiếc nuối lẫn trống trải đan xen.

Hạnh phúc lẫn cô đơn có lẽ là những người bạn vô hình, có thể ta chưa từng một lần nói chuyện hay giao tiếp nhưng chính chúng lại là “người” ta bắt gặp nhiều hơn ai hết. Và ắt hẳn những con người lạc lối sống trong thanh xuân như chúng ta thì chắc sẽ làm bạn với “cô đơn” nhiều hơn là “hạnh phúc” nhỉ? Vậy bạn đã từng cô đơn vì điều gì? Cô đơn trong chính những mối quan hệ của bản thân do bạn và người kia không thể tìm được tiếng nói tương đồng? Hay bạn cô đơn trong hành trình tìm kiếm những ước mơ không tên, cảm giác cô đơn dâng trào mãnh liệt hơn cả khi bạn phải đứng trước ngã ba, ngã tư hoặc thậm chí là vô số những ngã rẽ của cuộc sống đang trải ra trước đó và bắt bạn phải lựa chọn? Và có lẽ bạn cô đơn vì chẳng ai đang lắng nghe bạn giống như cô cá voi kia, một mình bạn gào thét trong đơn độc vì có mấy ai nghe được những nỗi lòng ấy ngoài bạn? Hoặc chỉ đơn thuần là bạn cô đơn khi lạc lõng giữa dòng đời, mọi người đang bước đi thật nhanh còn bạn thì bị tụt lại ở phía sau, lẻ loi đứng nhìn mọi thứ chuyển động một cách vội vã để rồi bạn nhận ra… bạn chỉ còn một mình với nỗi cô đơn, trống trải… Không một ai lắng nghe chúng ta cũng chẳng một ai nhìn thấy được những nỗi lòng, những nỗi tuyệt vọng sâu thẳm trong tâm hồn của bạn và tôi đó, hoặc nếu họ có nói rằng: “Tôi hiểu bạn đang trải qua những gì…” thì trong lòng bạn lại

50

50


dấy lên nghi vấn: “Liệu... họ có thực sự hiểu hay không? Hay đó chỉ đơn thuần là sự an ủi?” Quả thực là những thứ cảm xúc dở hơi, bạn biết rõ điều đó nhưng rồi bản thân lại bất lực khi ta chẳng thể khống chế nó. Và khi sự cô đơn ấy đi đến giới hạn cũng là lúc bạn gục ngã trên chính hành trình tuổi trẻ đầy rẫy rắc rối kia. Nghe buồn thật nhỉ? Nhưng cả bạn lẫn tôi những năm cũ ơi, sao chúng ta lại tuyệt vọng mà lại hy vọng đến dại khờ như vậy? Tựa như nàng cá voi bi ai cất lên tiếng hát tuyệt vọng về một ngày sẽ có một-ai-đó lắng nghe, nhìn thấy nó. Một điều tôi nhận ra rằng càng tuyệt vọng thì dường như con người lại mong ước nhiều hơn vào những điều không tưởng nhỉ? Ta hy vọng vào một ngày sẽ có người thấy được mình, có người thấy được nỗi cô đơn vô tận đang ẩn nấp sau nụ cười tươi rói kia hay hy vọng vào một ngày người bạn mang tên “cô đơn” này sẽ biến mất mãi mãi để bạn chẳng bao giờ phải chịu đựng dằn vặt hay đau đớn nữa. Dù có tự nhủ cả 100 lần hay 1000 lần rằng Neverland xinh đẹp nọ có tồn tại đâu nhưng chính ta lại là những người khờ dại đi tìm miền đất hứa hư vô ấy cùng nàng 52 Blue, cùng cô cá voi ấy cất lên tiếng hát mang tần số 52hz tuy buồn bã nhưng lại lạc quan vô cùng. Và ắt hẳn… sự bền bỉ lẫn kiên trì của bạn sẽ chẳng bao giờ là thừa hết cả. Giống như cách mà nàng cá voi đã không chấp nhận lấy số phận bi ai của mình, cô vẫn bền bỉ cất lên những tiếng hát trong ngần dưới sâu đại dương đen ngòm, di chuyển tới thật nhiều vùng đất để tìm thấy ai-đó lắng nghe lấy mình và sau hàng chục năm con người cũng đã nghe thấy tiếng hát 52hz nhỏ bé, họ

51

51


đồng cảm với câu chuyện đau đớn của sinh vật cô đơn ấy và xót thương thay cho số phận nghiệt ngã của nàng cá voi bị cự tuyệt bởi chính đồng loại, chịu đựng một nỗi cô đơn tưởng chừng như vô tận và mãi mãi không có điểm dừng. Vậy nên bạn - người mà đang chìm đắm vào tuyệt vọng lúc này hãy cứ tiếp tục hy vọng vào những điều không tưởng. Bởi “phép màu” sẽ thực sự xảy ra khi bạn còn ngây dại và còn hy vọng vào mấy thứ mà người ta vẫn gọi là “viển vông” đó. Bởi chúng ta đều là những 52 Blue và tôi tin rằng ai rồi cũng sẽ được nghe thấy

và thấu hiểu, cho nên ta được quyền tin vào một Neverland vô danh vô thực kia, nơi ta được sống trong những hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình. Giống như câu hát trong bài hát Lost Boy của Ruth B cũng đã từng hát: “Neverland is home to lost boys like me And lost boys like me are free…” (Neverland là ngôi nhà cho những đứa trẻ lạc giống tôi Và những đứa trẻ ấy đã tự do…)

52


53

53

53


TẤM VÉ BAY

Bộ lọc nào cho Đà Lạt của bạn Tác giả: Khánh Ly

Đối với tôi, cuộc gặp gỡ với thành phố ngàn hoa này vẫn mãi là cuộc gặp gỡ tình cờ đẹp đẽ nhất. Có lẽ sau này, cho dù có đặt chân tới bao nhiêu vùng đất mới đi chăng nữa, tôi cũng không thể nào quên được trải nghiệm của mình tại Đà Lạt.

Q

uay trở lại thời điểm năm 2018, khi mà ‘Tháng năm rực rỡ’, bộ phim nổi tiếng của đạo diễn Nguyễn Quang Dũng lấy bối cảnh tại Đà Lạt, đang làm mưa làm gió tại Hà Nội. Ai ai cũng rủ chúng bạn ra rạp thưởng thức và tôi cũng không phải ngoại lệ. Đó là lúc mối nhân duyên của tôi với Đạt Lạt bắt đầu chớm nở, và cứ thế tôi đã đem lòng yêu thành phố cách mình 1500km này.

bay Liên Khương, trải qua ba ngày hai đêm ngắn ngủi ở nơi này, tôi hoàn toàn bị choáng ngợp, ‘choáng’ theo đúng nghĩa đen. Thì ra, Đà Lạt thực chất không chỉ có vẻ thơ mộng và êm đềm như trong tưởng tượng của tôi, như trong phim của đạo diễn Quang Dũng mà Đà Lạt thật sự còn rất nhiều dáng vẻ khác để bạn thưởng thức. Giống như một chiếc máy film với rất nhiều bộ lọc khác nhau, mỗi lần đổi bộ lọc, bạn lại nhìn thấy một màu sắc khác!

Khi ấy, trong mắt một cô bé lớp Tám đang đứng giữa cái tuổi mộng mơ nhất của cuộc đời, thì Đà Lạt hiện lên như chiếc bánh Baumkuchen trong các cửa hàng sang trọng mà bắt buộc phải nếm thử một lần trong đời, như vùng đất thần tiên thơ mộng, đẹp đẽ và cũng đầy bí ẩn của Alice. Ngay lúc vẫn còn đang chìm đắm trong dư vị ấy, mẹ tôi đem về 2 chiếc vé máy bay với lí do ‘đặt thừa cho khách’ (mẹ tôi làm trong ngành du lịch) và bạn đoán xem, điểm đến trên hai chiếc vé ấy là ở đâu?

Bộ lọc thứ nhất:

Đà Lạt thơ mộng Có lẽ trong tất cả các bộ lọc, thì đây chính là ‘favourite’ (yêu thích) và cũng là ấn tượng đầu tiên của rất nhiều người tới thăm chốn đây. Gần như tất cả những người bạn đã đừng tới thăm Đà Lạt của tôi đều bày tỏ: “Đà Lạt thơ quá! Quả nhiên là thành phố mộng mơ!”. Những yếu tố tạo nên chất thơ này của Đà Lạt là cỏ hoa, đồi thông, hoặc dáng vẻ kiểu Âu của kiến trúc nơi đây chăng? Chắc vậy.

Đúng thế, tình cờ như vậy, tôi đã có cơ hội tới thăm Đà Lạt. Tuy nhiên, sau khi đặt chân xuống sân

54


Sau khi di chuyển khoảng 30km từ sân bay về hướng trung tâm, dạo quanh đường phố nơi đây tôi nhận ra rằng, đến với xứ sở Đà Lạt, cho dù bạn chui vào nơi ngóc ngách ngõ hẻm nào cũng sẽ thấy hiện hữu dáng vẻ của một thứ, đó chính là hoa. Có vẻ như thiên nhiên ưu ái nơi đây cái thời tiết và khí hậu ôn hòa, nên quanh năm suốt tháng Đà Lạt đều được bao bọc bởi muôn hoa nở rộ. Những cánh đồng hoa cẩm tú cầu tôi gặp trên cung đường lộng gió, lọ mimosa đặt trước quầy tiếp tân của khách sạn hay bó lavender của một du khách nào đó đang tản bộ quanh hồ Xuân Hương đều cho tôi cảm nhận của một vùng cao nguyên lãng mạn. Chính cái chất thơ hoang sơ, lãng mạn đó đã làm cho biết bao tâm hồn thi nhân rung động và không cưỡng lại được cơn lốc xoáy cảm xúc đang tuôn tràn trong huyết quản: “Dù một lần chẳng thể quên Đà Lạt Ngày bốn mùa dào dạt những say mê Cứ theo nhau chỉ một lối đi về Mà tràn trề muôn tứ thơ bay bổng.” (Đà Lạt mộng mơ - Cẩm Đỗ)

Nếu bạn muốn thêm bộ lọc Đà Lạt thơ mộng vào chiếc máy ảnh của mình hãy đến thăm: Vườn hoa thành phố, Đồi cỏ hồng, Lạc Tiên Giới, Dalaland, Tiệm Cafe Túi Mơ To, Still Cafe,....

Bộ lọc thứ hai: Đà Lạt huyền ảo và bí ẩn Đối với lữ khách mà nói, thời tiết buổi sớm ở Đà Lạt quả thực lý tưởng để vùi mình trong chiếc chăn ấm ở khách sạn mà lắng nghe tiếng thành phố thức dậy. Tuy nhiên, nếu có thể chống lại sự cám dỗ ấm áp đó mà ra ngoài lang thang trên những cung đường đầy tiếng thông reo và sương mù, thiên nhiên sẽ tặng bạn một món quà vô cùng xứng đáng. Từ con dốc trước nhà khách, phóng tầm mắt ra xa, tôi thấy một Đà Lạt hoàn toàn khác. Cả thành phố ẩn hiện trong lớp sương mù mờ ảo, khoác lên một vẻ bí ẩn và cuốn hút hơn bao giờ hết. Thời điểm ấy, tôi có cảm giác chỉ cần mình vươn tay lên cao hơn một chút là có thể cảm nhận từng áng sương sớm luồn qua kẽ tay. Đường phố và những căn biệt thự

55


hoàn toàn bị sương sớm nuốt chửng, chỉ có Nhà thờ Con Gà với chiều cao ‘vượt trội’ hơn một chút thẹn thùng lấp ló phía đằng xa. Thật ra thành phố hơn 100 năm tuổi này có rất nhiều những căn biệt thự kiểu Anh, kiểu Pháp đã tồn tại hơn một thế kỷ, là nguồn gốc của những câu chuyện kỳ bí mà người dân nơi đây truyền tai với nhau, với khách du lịch, trở thành một trong những ‘đặc sản’ của Đà Lạt. Trong đó chắc chắn phải kể đến căn biệt thự đèo Prenn nổi tiếng. Tọa lạc trên những quả đồi trọc riêng biệt đối diện nhau ngay đầu đèo Prenn, do bị bỏ hoang lâu ngày, không có bàn tay con người chăm sóc, theo thời gian, gió sương khoác lên cho ngôi biệt thự ấy một dáng vẻ hoang vu, lạnh lẽo đến rợn ngợp. Không những vậy, các hiện tượng kỳ lạ xảy ra xung quanh đó cũng càng cho con người ta thêm tin “nhà này có ma đấy”. Trong chuyến đi, bác tài xế luống tuổi tiết lộ với gia đình tôi rằng, căn biệt thự nguyên là sở hữu của một viên quan Ba người Pháp. Thủa đó, sáng nào cũng có một cô gái dân tộc đến đưa rau

56

cho gia đình ông. Sớm đã để ý, một ngày nọ, viên quan ấy đã dụ cô gái lên phòng riêng rồi hãm hiếp, để lại một vết nhơ, nỗi xấu hổ không thể xóa bỏ cho cô gái trẻ. Vì quá đau đớn, cô gái quyết định treo cổ tự tử, tên viên quan kia sợ hãi đã đem giấu thi thể xuống giếng nước để phi tang. Kể từ đó, người ta hay thấy bóng dáng một cô gái váy trắng vật vờ xung quanh khu vực ấy cùng tiếng than khóc xé lòng vì không được giải thoát. Dẫu vậy, có thể như lời của nhiếp ảnh gia nghệ sĩ MPK, người đã dành phần lớn tuổi trẻ rong ruổi khắp thành phố để bắt lấy những dáng vẻ duyên dáng nhất của chốn anh yêu này, bày tỏ: “Đã là nhà cổ thì ký ức của nó dày lắm. Và bản thân ký ức đó cũng chất chứa những bóng ma mờ ảo”. Vậy nên, cho dù có ma thật hay không thì cũng giống như bác tài xế thở dài, mắt vẫn hướng thẳng cung đường phá trước mà nói: “Cơ mà sợ ma nữ làm gì cơ chứ, người ta chỉ nên sợ ma tóc đen* thôi!”. Nếu bạn muốn thêm bộ lọc Đà Lạt bí ẩn *Ma tóc đen: cách nói địa phương ám chỉ con người.


vào chiếc máy ảnh của mình hãy đến thăm: Nhà ma đèo Prenn, ‘săn mây’ tại Cầu Gỗ Đà Lạt, Đường hầm hỏa xa, Rừng thông, Lăng Nguyễn Hữu Hào,...

rải trên đường những nụ cười, những câu chuyện và cả những nỗi niềm, băn khoăn của tuổi trẻ để Đà Lạt có thể lưu hết vào lòng và giúp họ giữ lại những xúc cảm ấy.

Bộ lọc thứ ba: Đà Lạt của thanh xuân rực rỡ

Không chỉ tôi, mà có lẽ những quán cafe vừa có cái vẻ cũ kỹ của phong cách vintage lại vừa pha chút hơi thở hiện đại ở Đà Lạt còn là điểm đến của rất nhiều những người trẻ khác. Trong số họ có không ít người mang theo đam mê và ước mơ của mình. Ngồi ở những nơi này, bạn sẽ có dịp bắt gặp những nghệ sĩ indie đang ôm cây đàn mà ngân nga, mà sáng tạo ra một giai điệu mới. Hoặc những nhiếp ảnh đường phố đang bắt chọn những chuyển động của vạn vật. Họ lựa chọn Đà Lạt là điểm đến của thanh xuân, họ đến để tặng xứ sở này cái rực rỡ cháy bỏng của đam mê đang chảy trong tim.

Đọc qua hai bộ lọc phía trên, chắc hẳn khá nhiều độc giả của tôi đang thầm nghĩ rằng: “Ôiii, khu nghỉ dưỡng cho người già à, chả có gì vui vẻ cả, mình sẽ không tới đây đâu!”. Thật ra thì tôi có thể hiểu suy nghĩ ấy của bạn, vì chính tôi cũng đã từng có suy nghĩ như vậy trước khi tới đây. Nhưng hãy tin tôi đi, tôi dám chắc với bạn Đà Lạt chính là điểm đến của thanh xuân. Cũng rực rỡ lắm chứ chỉ là tinh tế và kín đáo hơn một chút thôi! Trong chuyến đi của mình, thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp một vài tốp học sinh, sinh viên vai đeo balo, guitar để đằng trước, đèo nhau trên những chiếc xe máy qua cung đường đồi của Đà Lạt. Tiếng hát ngân vang cả một vùng, như đang đáp lại thanh âm xào xạc của rừng thông bên cạnh. Họ

Khi đèn đường thắp lên cũng là thời điểm thành phố này náo nhiệt hơn một chút, cất đi cái lặng lẽ, e ấp của ban ngày mà cởi mở hơn. Đến Đà Lạt, bạn tuyệt đối đừng bỏ lỡ chợ đêm - một trong những nét rực rỡ hiếm hoi của vùng cao nguyên này. Những

57


ki ốt san san nhau với đủ loại mặt hàng từ quần áo, đồ lưu niệm, đồ ăn, đặc sản,... tạo nên một khung cảnh đông đúc, nhộn nhịp rất khó quên trong lòng du khách. Hòa mình vào dòng người, trên tay là một bắp ngô nướng thơm phức, và lắng nghe sự ồn ào cũng không phải là một ý kiến tồi.

thương đẫm lệ. Những mối tình đau đớn nhất của vùng cao nguyên Langbiang đều được Đà Lạt ghi dấu bằng những địa danh nổi tiếng chốn đây: Hồ Than Thở, Hồ Xuân Hương, Đồi thông Hai Mộ, Đỉnh LangBiang,... Gắn với quá nhiều những nét duyên lỡ, người ta thậm chí còn hay đùa vui rằng: “Yêu nhau thì đừng lên Đà Lạt kẻo đi hai về một đấy!”.

Nếu bạn muốn thêm bộ lọc Đà Lạt rực rỡ vào chiếc máy ảnh của mình hãy đến thăm: Chợ đêm Đà Lạt, Quảng trường Lâm Viên, Kombi Land, Đại học Đà Lạt, Chợ Đà Lạt,...

Cho tới tận khi trở về Hà Nội, tôi vẫn thỉnh thoảng nhớ về những căn biệt thự lẻ loi, cô quạnh giữa rừng thông bạt ngàn, nhớ về nhịp sống chậm rãi chốn đây. Nếu bạn đang tìm một nơi để cất những nỗi cô đơn, cất những tâm tư nặng trĩu, hãy đến Đà Lạt để thành phố này đồng cảm với bạn.

Bộ lọc thứ tư: Đà Lạt buồn Đã từng có vị nhạc sĩ viết về Đà Lạt như thế này: “Thành phố buồn nhớ không em, nơi chúng mình tìm phút êm đềm? Thành phố nào vừa đi đã mỏi, đường quanh co quyện gốc thông già…”. Đà Lạt vốn dĩ đã buồn, buồn trong từng nhành cây, ngọn cỏ, trong từng con phố, lối đi như thể nỗi buồn đã ăn sâu vào cốt tủy của nơi này, trở thành linh hồn của thành phố. Trong suốt hơn một thế kỷ tồn tại, mảnh đất này đã chứng kiến biết bao nhiêu chuyện bi

Nếu bạn muốn thêm bộ lọc Đà Lạt buồn vào chiếc máy ảnh của mình hãy đến thăm: Đồi thông hai mộ, Secret Garden, Cầu Chữ Y, Tuyệt Tình Cốc,...

58


Bởi vì cuộc đời là những chuyến đi nên nếu có thời gian và điều kiện, tôi mong bạn cũng sẽ thử trải nghiệm Đà Lạt một lần và tìm cho chiếc máy ảnh của mình một bộ lọc yêu thích chốn đây - Một người say Đà Lạt từ những phút đầu tiên.

59

59


La la land: Lời ca gửi tới những kẻ khờ mộng mơ ZOOM IN ART Tác giả: Trang Hoang

1. Tuổi trẻ của chúng ta trong Mia và Sebastian

L

a La Land được giới phê bình đánh giá như một trong những phim hay nhất của năm 2016 thuộc thể loại nhạc kịch, lãng mạn. Nếu bạn đã xem “Singing in the rain” hay “Funny face” thì ắt hẳn chúng ta đều bị cuốn hút bởi những giai điệu, những điệu nhảy uyển chuyển hay những gam màu sắc rất riêng và La La Land đây đã giữ gần như toàn bộ những tính truyền thống vốn có của dòng phim nhạc kịch như một sự tri ân cũng như tình yêu to lớn của vị đạo diễn trẻ Damien Chazelle đối với thể loại này. Nội dung chính của La La Land xoay quanh cuộc tình tưởng chừng như hoàn hảo và lãng mạn tới tuyệt đối giữa “hai kẻ khờ” là Mia và Sebastian. Mia thì ước mơ trở thành diễn viên Hollywood, được diễn và để lại nhiều vai để đời. Còn Seb lại mang trong mình mộng tưởng to lớn khi anh muốn cứu sống một dòng nhạc tưởng chừng như đã chết: nhạc jazz.

Có thể thấy, họ đều là những người trẻ nhiệt huyết, cháy hết mình vì ước mơ như bao con người trong Los Angeles khác thế nhưng tất cả lại đều chật vật trong hành trình bước trên “thảm đỏ” của chính cuộc đời mình. Xem La La Land, ta như thấy thấp thoáng một tuổi trẻ gục ngã, tràn ngập những hỉ nộ ái ố mà mỗi “kẻ khờ” đều gặp phải. Ta thấy một “ta” ở trong Mia khi chạy theo những “công thức” mà dòng đời vẫn thường hay dặn dò là “sẽ thành công”. Những buổi audition đầy nhục nhã và đáng xấu hổ hay những bữa tiệc đầy rẫy mệt mỏi, bức bối đến bực mình nhưng cốt cũng chỉ mong rằng cô sẽ gặp một Someone in the crowd (một ai đó trong đám đông) có thể giúp mình thăng tiến hơn trong sự nghiệp. Bản thân Mia cũng như bao con người đang nuôi mộng đi trên Hollywood khác: họ đều đang đi theo số đông, đi theo những “công thức” mà người người vẫn thường dặn dò, rỉ tai nhau, mong rằng sẽ có ai đó nâng đỡ họ như cách mà mẹ tiên đỡ đầu đã nâng đỡ Lọ Lem vậy.

60


Còn ở Sebastian, ta lại thấy một phiên bản mộng mơ khác của chính mình khi giấc mơ mà ta mong đợi lại bị cuộc đời ném vào mặt hai chữ: “hão huyền” hoặc “không thể”. Seb hằng ngày chơi đệm cho những ban nhạc, những nhà hàng trong thành phố với mong muốn sẽ tích cóp từng đồng một để có thể thực hiện hóa ước mơ, dù có phải chơi những bản nhạc Giáng Sinh nhàm chán, hay chơi đệm cho cái dòng nhạc mà anh ghét nhất.

trong những cảnh mở đầu được giới phê bình tấm tắc khen ngợi bởi tính độc đáo cũng như sự ẩn dụ đầy tinh tế đằng sau mỗi tiếng ca yêu đời ấy. Ta được giới thiệu tới những con người dường như đã bỏ hết tất cả để đến với thành phố phồn hoa như Los Angeles và dù cuộc sống của họ có khó khăn như thế nào, có vất vả ra sao thì… cũng không sao cả! Vì ngày mai sẽ là một ngày nắng nữa với hy vọng tràn trề, bỏ qua tất cả những mệt mỏi, xô bồ mà mỗi người phải chịu đựng đằng kia.

Chúng ta - những kẻ khờ mộng mơ tựa như Seb và Mia đều có những điểm chung nhất định. Tất cả đều chạy theo những “công thức” mà cuộc sống đã vô hình gán lên cho mình mà suy nghĩ rằng chỉ khi đi theo nó thì ta mới có cơ hội để thành công hơn, để có một cuộc sống tốt đẹp hơn và chí ít “những ước mơ hão huyền, mơ mộng kia” may ra thì sẽ thành sự thực. Thế nhưng trên thực tế, cả hai người họ khi ấy đều không hy sinh một điều gì đó đủ lớn, họ không dám mạo hiểm để trải nghiệm mà chỉ đăm đăm đi theo đám đông vô hình, một đám đông mà chính bản thân họ cũng chẳng rõ là đang đi cùng với ai, chặng đường ấy sẽ như thế nào. Chỉ biết rằng Mia hoặc Seb nhất định phải khờ dại mà đi, bằng không mọi nỗ lực của họ đều sẽ thành mây khói.

2. Những bản nhạc tưởng chừng chẳng bao giờ dứt

C

hắc chắn một trong những yếu tố tạo nên sự thành công của La La Land nằm ở âm nhạc cùng những điệu nhảy đầy lạc quan, yêu đời của mỗi nhân vật xuất hiện trên màn ảnh.

Ở nửa đầu của bộ phim, yếu tố âm nhạc cũng như vũ đạo đã được lồng ghép vô cùng khôn khéo và dồn dập tạo nên những thước phim đẹp như mơ. Chúng ta có những bản OST như “Someone in the crowd”, “A lovely night” và bản nhạc đã

Phim mở đầu với bài hát mang tên “Another day of sun” khi nó được hát và nhảy múa trên con đường quốc lộ tắc nghẽn ở Los Angeles và đây cũng là một

61


thắng cử ở hạng mục Best OST (OST xuất sắc nhất) ở lễ trao giải OSCAR 2017: “City of stars”. Những ca khúc cứ thế mà cất lên, các nhân vật cứ vậy mà cất tiếng hát tựa như những xúc cảm thăng hoa trong tình yêu, những lạc quan trong ước mơ về một cuộc sống tươi đẹp, hạnh phúc. Vậy mà ẩn sâu sau những giai điệu vui vẻ cùng những điệu nhảy ấy lại phảng phất những cảm xúc bối rối, lạc lõng lạ lùng khó tả, chẳng hạn như Sebastian khi đứng giữa muôn vàn ngôi sao của thành phố anh đã hát: “City of stars… Are you shining just for me? City of stars There’s so much that I can’t see…” (Thành phố đầy sao… Phải chăng đang soi sáng cho mỗi mình ta? Thành phố đầy sao Có quá nhiều điều mà ta chẳng thể thấy...)

đặc biệt hơn hẳn những bộ phim cùng thể loại. Ngay trong cách đặt tên phim cũng đã phần nào gợi lên được cái kết của nó: La La Land. Ắt hẳn chúng ta đều biết L.A là viết tắt của tên thành phố Los Angeles kinh đô điện ảnh Hollywood hàng đầu thế giới, nơi có thời tiết nắng quanh năm tựa như những ước mơ thắp sáng của hàng nghìn con người ở nơi đây. Và theo từ điển Merriam Webster cũng đã định nghĩa đây là trạng thái tinh thần hưng phấn, mơ màng như tách biệt hoàn toàn với thực tại nghiệt ngã của cuộc sống. Tên phim đẹp, mộng mơ là vậy nhưng khi ta thử kết hợp với biệt danh trớ trêu mà người đời vẫn thường gán cho Los Angeles: “The city of broken dreams” hay “Thành phố của những ước mơ tan vỡ” đã vẽ nên một thực tại xấu xí của những con người đang mơ ước sẽ tìm thấy một cơ hội đổi đời giữa thành phố này, do cơ hội thành công là rất nhỏ nhoi.

3. Thực tại nghiệt ngã sau mỗi bản ca

N

ửa đầu tươi sáng, đẹp đẽ là vậy nhưng càng về dần tới hồi kết những bản ca như càng ngày càng giảm dần, âm điệu của phim ngày càng trầm xuống như muốn thế chỗ cho những mệt mỏi, gục ngã trong cả ước mơ lẫn mối quan hệ của cả Seb và Mia. Như người viết đã đề cập ở phía trên, La La Land gần như đã giữ toàn bộ tính truyền thống mà một bộ phim kịch thường thấy, đó là âm nhạc, là giai điệu, là những điệu nhảy lẫn màu sắc tươi sáng phảng phất suốt khắp phim nhưng đạo diễn Damien Chazelle lại tìm thấy cho phim những khai phá rất riêng, khiến La La Land nổi bật và

62


Vì vậy La La Land vốn dĩ không để chúng ta kì vọng vào một cái kết hạnh phúc bởi lẽ giấc mơ có đẹp như thế nào thì ai cũng sẽ phải tỉnh giấc. Phim đã vạch trần những góc khuất trớ trêu ở Hollywood hay rộng ra hơn là những tiêu cực mà mỗi kẻ khờ sẽ gặp phải trên con đường đi tới “thảm đỏ” của cuộc đời mình. Do đó La La Land đã tách bạch hoàn toàn khỏi các motif vốn thấy ở dòng phim kịch lãng mạn khi cái kết của chúng thường là hạnh phúc viên mãn, tựa như những giai điệu ở trong phim vậy.

ý kiến trái chiều, một bộ phận khán thính giả cho rằng phim đã phá đi hết tất cả những gì đẹp đẽ nhất mà tình yêu có thể có được nhưng số khác lại gật gù tấm tắc khen hay bởi tính hiện thực mà phim đã thành công truyền tải tới người xem. Tựa như sự tỉnh giấc sau một giấc mơ dài vậy… La La Land là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai yếu tố: giấc mơ và thực tại. Phim mở đầu với thực tại mệt mỏi trong một thành phố, và xuyên suốt phim, cả giấc mơ lẫn thực tại cứ thế đan xen lẫn nhau và cao trào nhất là ở khung cảnh cuối cùng khi họ sống trong một giấc mơ mà tương lai họ có nhau nhưng sau những giấc mơ đẹp đẽ tất thảy, cả Mia, Seb cùng những con người đang theo dõi hành trình của hai người họ cũng phải tỉnh giấc, quay trở về một thực tại trớ trêu rằng cả hai đã hy sinh lẫn nhau để thực hiện hóa lấy ước mơ của người còn lại. Sự hy sinh ấy là tự nguyện, là minh chứng đẹp nhất cho tình yêu giữa hai người nên quả thực sai lầm khi nhận xét rằng: cảnh kết đã phá nát đi một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp, bởi La La Land là nhiều hơn cả một câu chuyện tình yêu.

Trong bản OST cuối cùng “The fools who dream” cũng đã nói về cuộc đời của những gã khờ mộng mơ, nhưng kỳ lạ thay dù có phải lăn lộn, chật vật nhiều như thế nào thì tới cuối cùng họ vẫn sẽ quyết định làm như vậy một lần nữa, bất chấp cả cái lạnh lẽo của dòng sông Seine hay chính xác hơn là dòng chảy của thực tại nghiệt ngã… Bởi phải chăng, giấc mơ chính là món quà “ngọt ngào” nhất mà họ có thể nhận được trong đời, vì vậy nó đáng để người trẻ đánh đổi, đáng để họ mạo hiểm, trải nghiệm bất chấp hết những đớn đau hay khổ sở? Chắc là vậy… nên họ mãi mãi luôn là những kẻ khờ cùng đi trên mảnh đất La La Land đằng kia.

4. Cái kết cho những kẻ khờ mộng mơ

K

hi La La Land kết thúc thì cũng là lúc cảm xúc trong lòng mỗi người như thêm rối bời và có chút gì đó tổn thương bởi những xúc cảm mà phim đã đem lại trong suốt 2 tiếng 8 phút vừa rồi. “Tại sao họ lại không thể ở bên nhau?” “Tại sao cô ấy/anh ấy lại bỏ nhau dù cuộc tình của họ đẹp tới vậy cơ mà?” “Tại sao…?” Cái kết của La La Land đã gây nên nhiều

63


5. Thông điệp tới những kẻ khờ

L

a La Land ngầm nhắc nhở tới những kẻ khờ rằng: để thành công, để có thể bước đi trên “thảm đỏ” của cuộc đời thì ta bắt buộc phải hy sinh một thứ gì đó thực sự lớn lao và thoát khỏi vùng an toàn của chính mình như cách mà Mia, Sebastian hoặc thậm chí cả đạo diễn Damien Chazelle đã làm để có thể hiên ngang bước trên chiếc “thảm đỏ” ấy. Tuổi trẻ ai rồi cũng mơ mộng như Mia, như Seb và ai rồi cũng sẽ phải có những giây phút chật vật trên chính ước mơ của cuộc đời mình như lẽ hiển nhiên của cuộc sống. Hãy đừng như Mia chạy theo số đông hay những “công thức” vô hình, làm theo những gì người khác làm để rồi chán nản và muốn từ bỏ hết tất cả. Cũng đừng như Sebastian quên đi chính ước mơ thực sự của bản thân là gì mà hãy luôn nhớ tới mục tiêu của bạn và sống hết mình với nó.

Chắc chắn hành trình đi tới giấc mơ vốn dĩ chẳng hề dễ dàng nhưng mong bạn đừng mất kiên nhẫn mà hãy chịu đựng đủ mọi khó khăn, gian nan vì nó. Bởi sau tất cả, giấc mơ chính là món quà ngọt ngào và xứng đáng nhất cuộc sống có thể ban tặng tới những kẻ khờ mộng mơ như chúng ta vậy. Do đó, Nhật Báo tin rằng La La Land có thể là chìa khóa không chỉ dành cho những người trưởng thành đang vật lộn trong giới nghệ thuật mà còn dành cho bất kì người trẻ nào đang gặp trắc trở trên con đường thực hiện hóa ước mơ của bản thân với những hoài nghi, những rắc rối cùng những cảm xúc tiêu cực thường thấy. Hãy xem La La Land để được cùng khờ dại cùng họ, cùng mơ và yêu với họ, vì chắc chắn bạn không phải là “kẻ khờ” duy nhất trên cuộc đời này, hãy lắng nghe thật kỹ những lời ca trong phim để có những trải nghiệm điện ảnh thực sự thú vị nhé!

64


Practical Witchcraft

Thuật phù thủy INNER LUPE Tác giả: Mỹ Vân

Phù thuỷ và Thuật phù thủy Phù thủy là một trong những truyền thống tâm linh lâu đời nhất thế giới, nhưng nó cũng là một trong những khái niệm bị hiểu lầm nhiều nhất. Truyền hình, phim ảnh và truyện tranh đã đem đến những khuôn mẫu và quan niệm sai lầm về việc trở thành một phù thủy. Nhiều người quyết định rằng họ muốn trở thành một phù thủy vì họ yêu thích và muốn trở nên giống như những nhân vật trong các câu truyện hư cấu, như Harry Potter hay The Chronicles of Narnia . Tuy nhiên, ma thuật mà bạn thấy được miêu tả trên màn hình thường khác biệt đáng kể so với ma thuật thực tế do phù thủy thực hiện mỗi ngày.

Trái với quan niệm phổ biến, phù thủy không phải là một tôn giáo, đó là một kỹ năng thực hành tâm linh có thể có hoặc hoặc không và là một phần trong đức tin tôn giáo của mỗi người. Witchcraft - thuật phù thủy, bản chất của nó chính là một phương pháp (craft), witchcraft chính là những phương pháp thực hành ma thuật của phù thủy.

Magick là gì ? Về định nghĩa của phép thuật - magick, đã có vô số cuộc tranh luận đáng kể để chỉ ra định nghĩa của nó là gì. Một quan

65


niệm phổ biến là magick không thật sự bị ảnh hưởng bởi các định luận tự nhiên của vật lý, từ quan điểm này, magick rất giống với vật chất tối, chúng ta nhận thức được rằng nó có tồn tại, nhưng chúng ta lại không thể nói được nó là gì hay nó trông như thế nào.

• Hedge Witchcraft (Ma thuật hàng rào) - Đây là một dòng ma thuật phù thủy dựa trên tự nhiên có các yếu tố của shamanism cũng như du hành astral, chữa lành, các công việc của một bà hộ sinh. • Dianic Witchcraft (Ma thuật Dianic) -

Vậy magick hoạt động như thế nào ? Phép thuật vận hành bởi chính niềm tin của người sử dụng nó, những niềm tin này cần có ngôn ngữ để dẫn dắt nó, vì vậy spell (câu thần chú) được ra đời. Trong tiếng Anh, spell còn có nghĩa là “đánh vần”. Thần chú là những câu với từ ngữ thể hiện mong muốn và nhu cầu của người đọc, nó giúp chúng ta định hình niềm tin để tác động vào thực tại và từ đó làm gia tăng khả năng xảy ra của chúng.

là một phần của một tôn giáo neopagan tập trung tôn thờ một nữ thần thiêng liêng với ít hoặc không có sự nhấn mạnh vào một vị thần nam nào. • Kitchen Witchcraft (Ma thuật nhà bếp) - Thực hành ma thuật tập trung trong việc sử dụng thảo mộc và các nguyên liệu thiên nhiên khác thông dụng trong đời sống thường nhật. • Gardnerian Witchcraft (Ma thuật Gardnerian) – Thực hành bởi các đồng tu của Gerald Gardner, người sáng lập của Wicca.

Con đường ma thuật - Path of Witchcraft Bản chất của phân loại “con đường ma thuật” (path of witchcraft, hay gọi tắt là path) là thể hiện mục đích sử dụng, trọng tâm nghiên cứu, học tập kiến thức và thực hành của mỗi người. Dưới đây là một số path phổ biến: • Green witchcraft (Ma thuật xanh) - Ma thuật tập trung vào trái đất, thiên nhiên và nguyên tố.

Trong số báo lần này “Biếc” sẽ giới thiệu cho bạn về 2 câu thần chú Kitchen Witchcraft vô cùng đơn giản, dễ làm và thực tế. 1. THẦN CHÚ HÚT TIỀN

66


Đây là một nghi thức vô cùng dễ dàng để giúp mang lại một ít tiền tới cho bạn. Chuẩn bị: - Một đồng tiền xu (có thể sử dụng bất kỳ loại tiền giấy nào cũng được, không cần cụ thể là tiền xu). - Bột quế (ground cinnamon). Thực hiện: Vào Thứ Năm, chà một ít bột quế trên đầu ngón tay của bạn và bôi thành 5 vết ố trên tờ tiền hoặc đồng tiền của bạn. Gài nó vào túi xách hoặc ví của bạn, nơi bạn thường giữ tiền, và để nó ở đó để thu hút vận may về tiền bạc tới với bạn. Cực kì đơn giản. 2. THẦN CHÚ TÌM ĐỒ VẬT THẤT LẠC Một vài dòng thơ nho nhỏ không có vẻ như một câu thần chú thật sự, nhưng nó vẫn có thể mang lại kết quả ma thuật nếu bạn đặt trái tim của mình vào đó. Sử dụng phép thuật này khi bạn đang tìm kiếm cái gì đó mà bạn bị thất lạc trong ngôi nhà của bạn. Chuẩn bị: một cây nến trắng. Thực hiện: Thắp sáng ngọn nến và cầm nó trên tay. Bắt đầu đi từ phòng này sang phòng khác với cây nến đang cháy, lặp đi lặp lại những câu sau đây: "I need what I seek Give me a peek Draw my eyes For my prize.” Hãy để đôi mắt của bạn nhìn lang thang xung quanh cho đến khi bạn cảm thấy bị thu hút vào những nơi mà món đồ bị mất của bạn nằm ở đó.

67


Sáng tạo để kiểm soát cuộc sống Vặt vãnh

Tác giả: Khánh Ly

68


Tất cả chúng ta đều rất bận rộn, bằng cách này hoặc cách khác. Vì vậy để đảm bảo không bị “trật bánh” khỏi đường ray cuộc sống, hãy bắt đầu lập kế hoạch cho những việc bạn phải làm, cần làm, và muốn làm.

M

ỗi một ngày trôi qua, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc sống của mình được lấp đầy bằng hàng loạt những nhiệm vụ từ việc nhà, việc học tập, hoạt động ngoại khóa cho tới các sở thích cá nhân. Chắc chắn, sẽ có lúc bạn cảm thấy không thể cân bằng mọi thứ, không biết nên ưu tiên điều gì hay sắp xếp thời gian thế nào cho hợp lý để rồi không chỉ dần chết ngạt trong mớ bòng bong ‘những việc cần làm’ mà còn không có thời gian cho ‘những việc muốn làm’. Thật ra những vấn đề đó đều xuất phát từ việc bạn chưa lên được một kế hoạch hợp lý và thiếu mất kỹ năng tự quản lý bản thân. Nếu như so sánh cuộc sống là một đường ray, bạn là một con tàu, thì việc lên kế hoạch giống như việc vẽ nên một ‘bản đồ’ để con tàu không bao giờ đi lệch khỏi đường đi tới với điểm đến. Có phải từ lâu bạn đã chẳng còn hứng thú với sự rập khuôn và cứng nhắc thay vào đó lại yêu thích được thỏa sức sáng tạo để cho những việc nhàm chán, ví dụ như lên kế hoạch trở nên thú vị hơn? Vậy thì Bullet Journal - hay gọi tắt là Bujo chính là thứ dành cho bạn đó! Thông qua chuyên mục “Vặt vãnh” kỳ này hãy cùng ‘Biếc’ bắt tay vào xây dựng một cuốn Bullet Journal cho riêng mình nhé!

69


Bullet Journal, một cách dễ hiểu chính là phương pháp quản lý và lập kế hoạch cá nhân bằng cách ghi chép truyền thống về bản thân bạn. Sau khi nhà thiết kế Ryder Carroll phát triển và lần đầu chia sẻ vào năm 2013, phương pháp này dần được sử dụng rộng rãi và ngày càng được đầu tư nhiều sự sáng tạo hơn. Giờ đây Bujo không chỉ giữ được mục đích sử dụng truyền thống mà còn là một cách thư giãn vô cùng hiệu quả. Để bắt đầu viết Bullet Journal, chúng ta cần:

Bước 1: Chuẩn bị dụng cụ! Trước hết, tùy vào nhu cầu, thẩm mỹ và khả năng của mỗi người, chúng ta sẽ chuẩn bị những dụng cụ làm Bujo phù hợp với phong cách của bản thân. Không giống như tưởng tượng của những ‘tấm chiếu mới’ rằng dụng cụ làm Bullet Journal rất tốn kém và phức tạp, thực chất những gì bạn cần chỉ bao gồm: -Một cuốn sổ (B5 là kích cỡ hợp lý) -Một chiếc bút bi -Từ một đến hai chiếc bút highlight -Thước kẻ -Sự sáng tạo của bạn! Đa phần người sử dụng Bullet Journal đều muốn cuốn sổ bé nhỏ của mình có thể trở nên đẹp mắt và mang đậm dấu ấn cá nhân nhất nên bạn hoàn toàn đầu tư nhiều hơn vào các loại dụng cụ khác nếu có điều kiện nhé! Bạn có thể dễ dàng tìm mua những dụng cụ cơ bản trên tại các hiệu sách (Trí tuệ, Tiến Thọ, ...), các trang thương mại điện tử (Shopee, Tiki, ...) với rất nhiều mẫu mã và giá cả đa dạng. Gợi ý: Sổ Crabit (40-70k/cuốn), bút high light hai đầu Zebra Mildliner (~25k/chiếc).

Rapid Logging & Phụ lục

Bước 2: Thành thạo ‘Rapid Logging’ và tạo một phụ lục! Bullet Journal sử dụng phương pháp ‘Rapid Logging’ để đảm bảo tính nhanh chóng, ngắn gọn và đơn giản. Phương pháp này bao gồm 4 yếu tố: tiêu đề, số trang, các câu ngắn và các ký hiệu.

70


Tiêu đề Hãy sử dụng đầu line của chiếc bút Mildliner chúng mình đã gợi ý phía trên hoặc bất kỳ chiếc bút nào của bạn để viết một tiêu đề thật ngắn gọn, rõ ràng và dễ hiểu nhất ở phía trên của trang giấy nhé!

Page number Số trang

Các câu ngắn và ký hiệu Các ký hiệu (bullets) chính là một trong những đặc trưng lớn nhất của Bullet Journal. Mỗi một ký hiệu sẽ giúp bạn phân loại một phần nội dung khác nhau và khiến chúng mạch lạc hơn rất nhiều. Theo sau các ký hiệu chính là các câu ngắn để mô tả cho phần nội dung bạn đang biểu đạt.

Hãy đánh số ở góc dưới của từng trang nếu không bạn sẽ gặp rắc rối to trong việc tìm lại những phần thông tin lúc cần đó!

Khi đã thành thạo phương pháp ‘Rapid Logging’ và thống nhất các ký hiệu được sử dụng, hãy tạo một phụ lục nhỏ ngay đầu hoặc cuối cuốn sổ của bạn để ghi lại toàn bộ những ký hiệu ấy kèm chức năng của chúng nhằm tránh bị nhầm khi sử dụng bạn nhé!

71


Bước 3: Xây dựng nội dung cụ thể cho Bujo thôi nào! Song song với độ phủ sóng của mình, Bullet Journal ngày các trở nên “mất chất” bởi người sử dụng đưa vào cuốn sổ của mình những chuyên mục rất ‘thừa’ và đi xa khỏi mục đích sử dụng cốt yếu của phương pháp này: quản lý và lập kế hoạch cá nhân. Điều này khiến cho Bujo của họ ngày càng lan man, dài dòng lại kém hiệu quả. Do vậy mình muốn nhấn mạnh rằng việc xây dựng những nội dung, phân mục cụ thể cho cuốn sổ của bạn là vô cùng quan trọng! Đừng coi Bujo là một cách để khoe khoang bản thân hay là biểu tượng cho sự trendy, bắt kịp xu hướng của mình mà quên đi mục đích ban đầu bạn sử dụng nó. Hãy đảm bảo rằng, cuốn sổ của bạn có những nội dung cơ bản sau:

Future Log (FL)/Nhật ký tương lai Thường thì Bullet Journal sẽ được bắt đầu vào năm mới vì vậy mục FL thường được đặt ngay sau phụ lục của bạn để tổng quát một năm sắp tới. Những kế hoạch dài hạn, mục tiêu, sự kiện lớn của năm sẽ được liệt kê và sắp xếp vào từng lĩnh vực khác nhau (Học tập, Sức khỏe, Gia đình, Sự nghiệp,...) trong phần này. Ví dụ như bạn đặt mục tiêu là “Cao thêm 5cm” thì hãy nhanh chóng đưa vào mục

‘Sức khỏe’ hay “Đỗ Đại học Ngoại Thương” vào mục ‘Học tập’ nhé! Bằng việc sử dụng FL, chúng ta có thể ý thức rõ hơn về những mục tiêu dài hạn từ đó có kế hoạch xây dựng những kế hoạch ngắn hạn để đạt được điều đó.

“BUJO”

72

Monthly Log (ML)/Kế hoạch tháng ML là phần sẽ giúp bạn có cái nhìn tổng quan về các mục tiêu ngắn hạn trong cả một tháng từ đó sắp xếp các công việc cần làm, sự kiện sắp tới. Thông thường, ML chỉ gồm 1 - 2 trang giấy ngắn gọn. Trang thứ nhất sẽ thể hiện tên tháng và được trang trí theo sở thích của bạn trong khi đó trang thứ hai là một khung lịch đơn giản được lấp đầy bằng những dòng chữ vắn tắt ghi lại các sự kiện đặc biệt. Nếu như cần thiết hãy kẻ một khung chú ý nho nhỏ phía dưới để có thể viết thêm những thứ vặt vãnh như cuốn sách, bộ phim hay bài hát bạn yêu thích trong tháng chẳng hạn. Cuối cùng sau mỗi tháng hãy dành một phần nhỏ để tổng kết lại và đánh dấu những việc chưa hoàn thành bạn nhé!

72


Daily Log/Kế hoạch hằng ngày Như tên gọi, đây sẽ nơi bạn ghi lại những việc cần làm trong một ngày. Sau khi viết rõ thứ, ngày, tháng bằng bút liner hãy sử dụng các ký hiệu của phương pháp ‘Rapid Logging’ ở bước 2 để sắp xếp một cách khoa học nhất các nhiệm vụ của bạn. Hãy sắp xếp thứ tự ưu tiên từ trên xuống dưới cho các công việc, những công việc gấp, cần hoàn thành ngay bạn hãy đặt chúng lên đầu và dùng bút highlight để làm nổi bật hơn. Đừng quên lên DL cho ngày hôm sau vào đêm ngày trước bạn nhé! Ngoài 3 nội dung cơ bản trên, người sử dụng còn có rất nhiều lựa chọn để cá nhân hóa cuốn Bullet Journal của mình mà không đi xa khỏi mục đích sử dụng của Bujo. Các bạn có thể tham khảo một số gợi ý dưới đây của chúng mình nhé: -Habit tracker/Theo dõi thói quen -Mood tracker/Theo dõi tâm trạng -Expenses log/Theo dõi chi tiêu -Diary/Nhật ký -Quotes/Những câu nói truyền cảm hứng

Harvey Mackay - một doanh nhân người Mỹ đã từng nói: “Mục tiêu mà không có kế hoạch mãi mãi chỉ là một giấc mơ”. Nếu bạn cảm thấy những mục tiêu bạn đặt ra luôn nằm ngoài tầm với đó có thể do bạn chưa bao giờ cố gắng thực sự để lập cho mình một kế hoạch chạm tới nó. Nhưng một khi kế hoạch đã được thực hiện hóa thì bạn sẽ ngạc nhiên về khả năng đạt được giấc mơ của mình đấy. Vì vậy đã tới lúc bạn cần sẵn sàng để tạo nên những kế hoạch cho bản thân và sự sáng tạo sẽ giúp bạn kiểm soát cuộc sống!

73 73


TỔNG BIÊN TẬP Nguyễn Khánh Ly PHÓ TỔNG BIÊN TẬP NỘI DUNG Hoàng Minh Trang PHÓ TỔNG BIÊN TẬP ĐỐI NGOẠI Nguyễn Hương Ly THƯ KÝ TÒA SOẠN

Hoàng Thị Mỹ Vân - D1K53 Đỗ Văn Tuân - A5K53 Nguyễn Yến Nhi - A6K53

HỖ TRỢ & TRUYỀN THÔNG Vương Thu Huyền - D1K53 Nguyễn Thị Thuận Đan - D1K54 Vương Khánh Linh - D1K54 Phạm Thuỷ Quyên - A4K54 Vương Bảo Châu - D3K54 Nguyễn Thị Minh Ánh - A10K53 Nguyễn Thục Uyên Nhi - D1K53

ĐỐI NGOẠI

Vũ Mai Phương - D1K53 Đỗ Khánh Linh - D1K53 Đỗ Thị Thùy Linh - A5K53 Phạm Thu Thảo - D4K53 Phan Thị Thùy Giang - D1K54 Trịnh Hoàng Nhật Lệ - A4K54

BIÊN TẬP VIÊN

Nguyễn Khánh Ly - D1K53 Hoàng Minh Trang - D1K53 Phạm Đình Đức - D1K53 Nguyễn Thị Thu Trang - D2K53 Cấn Khánh Linh - A5K54 Nguyễn Phương Linh - A4K54 Đỗ Phương Anh - D3K54 Nguyễn Thị Như Quỳnh - A5K53 Nguyễn Khánh An - D1K54

PHỤ TRÁCH THIẾT KẾ

Nguyễn Thanh Tùng - A8K52 Ngô Minh Thư - D1K53 Nguyễn Lan Hương - D1K53 Nguyễn Thành Nam - A1K53 Nguyễn Văn Hồng Phúc - A6K54 Nguyễn Hồng Minh - A7K53 Phạm Quỳnh Mai - D2K53 Cao Minh Phương - D3K54

MINH HỌA

Nguyễn Thị Như Ngọc - D1K53 Nguyễn Thành Nam - A1K53 Nguyễn Châu Giang - A6K53

MODELS

Cao Minh Phương - D2K54 Nguyễn Huy Linh - D6K54 Nguyễn Trung Thị Ánh - A1K52 Nguyễn Công Huy - A5K52

HDA THE JOURNAL - NHẬT BÁO TRƯỜNG THPT HOÀI ĐỨC A Email: hdathejournal@gmail.com Di động: 0398157772 - 0971022108

#1 • 05/05/2021

CÔNG TY TNHH IN THANH BÌNH Địa chỉ: Số 432 K2, Cầu Diễn, Nam Từ Liêm, Hà Nội Điện thoại: 04 37644274 Fax: 0437631746 Di động: 0989726972 - 0917856686 Email: thaiha.thanhbinh@gmail inthanhbinh.ltd@gmail.com Website: thanhbinhprinting.com.vn



Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.