văn hóa
Thử sức với
du lịch mạo hiểm
Giang Phạm
Nhắc tới hai từ “du lịch”, có lẽ trong tâm thức đa phần người Việt là những kỳ thư giãn trên bãi biển, tận hưởng dịch vụ cao cấp tại khách sạn, resort cao cấp,.. Nhưng, sự tác động của đại dịch Covid-19 lên đời sống và kinh tế của thế giới nói chung cũng như Việt Nam nói riêng, khiến khái niệm này đã và đang dần thay đổi.
C
ụ thể, đại dịch Covid đã khiến chúng ta nhận thức được tầm quan trọng của việc rèn luyện nâng cao sức khoẻ, tìm kiếm những hình thức du lịch mới, đặc biệt là xu hướng mong muốn khám phá những địa điểm ít người và gần gũi với thiên nhiên ngày một tăng sau những tháng ngày cách ly tại nhà… Tôi, một thí dụ điển hình của một người rất đam mê được di chuyển, đã có cơ hội được đặt chân tới nhiều vùng đất trên thế giới, từ Châu Á, cho tới Châu Âu,.. đa phần đều là những chuyến đi mang tính “hưởng thụ”. Đối với tôi mà nói, việc bị “giam lỏng tại nhà” trong những tháng ngày “dịch giã” làm tôi cảm thấy bứt rứt. Ngồi lướt lướt trên mạng
68
xã hội qua ngày, đập vào mắt tôi là những hình ảnh hùng vĩ của thiên nhiên Việt Nam qua các diễn đàn leo núi, trekking hay thậm chí là các giải chạy, trail running với rất đông đảo thành viên tham gia. Quả thực, bản thân tôi đã đi nhiều nơi, nhưng đây lại là loại hình du lịch mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới, có thể vì chưa biết tới nó, hoặc trước đó những gì tôi quan tâm chỉ là một kiểu du lịch “nghỉ dưỡng” đúng nghĩa, chứ không phải “trả tiền để bị hành xác” như mọi người hay đùa khi nhắc đến leo núi, thám hiểm hang động. Tôi đã quyết định đăng kí một tour “hành xác” lần đầu tiên, tour chinh phục đỉnh Lùng Cúng, thuộc địa phận tỉnh Yên Bái. Yên Bái là
Đầu tư Phát triển Số 284 Tháng 3. 2021
một trong những tỉnh thành sở hữu nhiều dãy núi đẹp đáng để chinh phục nhất, trong đó Lùng Cúng nằm trong top 10 đỉnh núi cao nhất Việt Nam. Hẳn trước 2 ngày khi tour bắt đầu, với một suy nghĩ đơn giản là đi để “trải nghiệm”, tôi đi mua vội vỏn vẹn một đôi giày leo núi và một “tâm hồn đẹp” cho chuyến đi này. Tất nhiên, tôi đã phải lãnh hậu quả từ sự sơ suất, chủ quan của mình trong công tác chuẩn bị đồ đạc, cũng may chuyến đi chỉ kéo dài 2 ngày 1 đêm và cũng chưa phải quá thử thách. Từ lần ấy, tôi như tìm được giải pháp cho sự “cuồng chân”, được trải nghiệm nhiều thứ lạ lẫm và thú vị đối với thế hệ của mình: nấu ăn bằng bếp củi, ngủ qua đêm giữa rừng núi, đi qua những đồi cỏ lau bạt ngàn, những khu rừng cổ thụ nguyên sơ, cùng nhiều cánh rừng tre trúc độc đáo, được đón bình minh trên đồi cỏ lau mộng mơ từ độ cao 2.913m,.. Những cảnh vật này thật sự phải được tận mắt nhìn thấy mới cảm