issue 1 - october 2016
ảnh: qanbi
D reaming
lê cát trọng lý
56
Bao lâu rồi ta chưa “mơ”? bài: lan phương ảnh: qanbi
57
Khựng lại trên bàn phím máy tính trước khi tuôn ra lời bình luận dưới đường link dẫn bài báo về vụ ly hôn Brangelina, tôi chợt tự hỏi: Lần cuối cùng mình viết ra một điều gì đó từ chính sự quan sát, khám phá của mình là khi nào?
Ta đang sống những cuộc đời của người khác Khi những tin tức đầu tiên về việc Angelina Jolie đâm đơn ly dị Brad Pitt nổ ra, một người bạn trong giới truyền thông nói với tôi: “Các trang mạng đang hết tốc lực thu gom và “băm nhỏ” các tin tức về vụ này để chia ra thật nhiều bài, thật nhiều dòng tít. Cơn khát đã bắt đầu và nó sẽ kéo theo một trận “đại hồng thủy” thông tin.” Từ khi nào nhỉ, thông tin
riêng tư của một cặp vợ chồng ở Mỹ có thể lập tức gây xôn xao khắp hang cùng ngõ hẻm ở cái đất nước vắt vẻo tận nửa bên kia của địa cầu, được bàn tán rôm rả và ly kỳ như chuyện cặp vợ chồng hàng xóm bên cạnh. Luôn rình rập và vồ lấy những thông tin về những người hoàn toàn xa lạ, cùng nhau ngấu nghiến những bữa tiệc thông tin linh đình - chúng ta đã ở trong tình trạng này bao lâu? Đã bao lâu chúng ta quên nhìn
vào những gì thật sự hiện hữu xung quanh - những gì thật sự LIÊN QUAN đến ta. Đã bao lâu chúng ta không ngẫm nghĩ về ký ức - hiện tại tương lai của mình. Thay vì lăn qua những “chủ đề nóng” thay nhau lên sóng trên mạng xã hội. Tháng Chín của bạn là gì? Là cô gái từng làm nền cho Kỳ Duyên lên ngôi hoa hậu. Là ca sỹ Minh Thuận đột ngột ngã bệnh rồi qua đời. Là “cú sốc” Brangelina. Là cô gái chạy ra từ quán karaoke đang cháy với chiếc áo lót che mũi. Là
58
Tưởng như chúng ta đang sống trong thời đại tự do nhất, nhưng thật ra là đang quanh quẩn trong một chiếc lồng vô hình.
hoa hậu lừa đại gia hay đại gia “trả thù” hoa hậu. Tháng Chín thật sôi động với bộ não không ngừng vận động, bận rộn phân tích để đi đến những bình luận và kết luận sắc sảo nhất. Nhưng tất cả những điều ấy, chết tiệt thay, có ý nghĩa gì với bản thân bạn?
Những bộ não kết nối thẳng với thiết bị điện tử Khi được yêu cầu chọn môn học tự chọn của trường đại học, tôi chọn môn “Creative Writing” (viết sáng tạo) vì nghe có vẻ… đơn giản, thích viết gì thì viết, chắc hẳn phải dễ hơn nhiều lần môn “Investigating Journalism” (Thể loại báo chí điều tra) nghe thôi đã thấy phức tạp. Nào ngờ, ngay trong bài tập đầu tiên, thầy giáo - Giám đốc một nhà xuất bản - đã thông báo cứ thế này thì cả lớp chẳng ai qua được môn này hết. Yêu cầu của bài tập rất đơn giản: Hãy mô tả bản thân mình, không sử dụng những từ ước lệ (như bạn không thể
tả mắt bạn màu nâu vì “nâu” là khái niệm mang tính quy ước, thay vào đó bạn phải dùng hình ảnh có thực để miêu tả như màu vỏ hạt dẻ hay màu hạt nhãn chẳng hạn). Tất cả chúng tôi đều không đi xa hơn được vài ước lượng về chiều cao, màu da hay màu mắt hoàn toàn khô cứng và gượng ép. Như thể không phải chúng tôi đang miêu tả về mình - điều chúng tôi đáng lẽ phải tường tận nhất trên thế gian này - mà là tả về một người ngoài hành tinh vậy! Chỉ sau một vài bài học về cảm thụ một số tác phẩm của các bậc thầy văn chương, tôi mới bắt đầu cảm nhận được sự kết nối giữa phần não bộ phụ trách tư duy ngôn ngữ với các giác quan của mình. Khi được yêu cầu miêu tả một con đường, tôi đào lại ký ức về con phố quen thuộc nơi có nhà bà ngoại tôi và trường tiểu học. Rằng những chùm hoa li ti của cây sao đen trông thế nào khi tôi nằm ra sân thượng và ngước lên. Rồi mùi mồ hôi của những người nông dân chở rau từ ngoại thành vào bỏ mối trước cổng chợ từ tờ mờ
sáng, thoảng trong mùi sương khi họ ghé quán nước của bà ngoại làm hớp trà nóng ra sao. Và tôi nhận ra rằng từ rất lâu rồi, tôi đã ngừng ve vuốt và hít hà những hình ảnh, mùi vị xung quanh mình. Bộ não của tôi ngừng kết nối với các giác quan từ lâu. Thay vào đó, nó kết nối trực tiếp với các mạng xã hội qua những liên kết không dây. Cũng chính vì thế, vào mỗi Giao thừa, khi cố ôn lại năm qua mình đã trải nghiệm được những gì, tôi chỉ thấy những đoạn ký ức vụn vặt và rời rạc của một vài chuyến du lịch ngắn, hay một vài sự kiện đặc biệt gắn với bạn bè người thân. Cuộc sống của tôi có vẻ luôn rộn ràng, nhưng những gì đọng lại, những gì có thể nhớ và kể ra, gần như chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Trong cuốn sách “Trẻ và vụng về” vừa phát hành, Vũ Hương Quỳnh hay quen thuộc hơn với tên Quỳnh in Seoul chia sẻ: “Mình đã đến Bali nhưng không tới Vườn Treo, mà lao ra đảo để lặn với cá đuối. Khi ở Hàn Quốc, mình không
59
đến tháp Namsan mà chui vào những trường cấp Ba của Hàn để xem học sinh ở đây sinh hoạt ra sao. Đừng đi du lịch chỉ để check in, đừng chỉ đi những nơi mà “người ta” đi, hãy có câu chuyện của riêng bạn!” Bơi trong đại dương thông tin toàn cầu mà cả thế giới đang cùng nhau chia sẻ này, chúng ta thường sống theo chỉ dẫn của người khác thay vì tự mình khám phá. Chúng ta phụ thuộc vào TripAdviser khi đi du lịch, kiểm tra Foody trước khi ghé một quán ăn mới. Chúng ta tin vào hành trình được Google Map chỉ dẫn, và bối rối khi điểm cuối trên bản đồ không phải là nơi chúng ta thực sự muốn đến. Đứng trên vai người khổng lồ, chúng ta lười biếng phó mặc người khổng lồ muốn đưa mình đi đâu thì đi. Vì quá nhiều người đã từng giải quyết những vấn đề tương tự, trải nghiệm tương tự, nên chúng ta cho rằng mình chỉ cần tin theo thôi và chẳng cần nghĩ nữa. Cuối cùng thì, chúng ta có khác mấy khi so với một robot được lập trình
sẵn không? Chúng ta tưởng là mình đang sống theo cách của mình, nhưng thực ra chỉ là chọn giữa các lựa chọn có sẵn. Tưởng như chúng ta đang sống trong thời đại tự do nhất, nhưng thật ra là đang quanh quẩn trong một chiếc lồng vô hình.
Ngưng lười biếng sống cuộc sống của mình Tuần trước, những hình ảnh của Suboi trong chiến dịch quảng bá của Kenzo X H&M chính thức lên sóng truyền thông toàn cầu, bên cạnh những icon của thời đại như siêu mẫu Iman, rapper ChanceTheRapper. Nàng nghệ sĩ nhỏ nhắn, hoạt động nghệ thuật không ngừng nhưng lại ít được nhắc tới của showbiz Việt chia sẻ trong đoạn clip của chiến dịch: “Tôi đã mất nhiều năm để tìm thấy phong cách của bản thân mình, thay vì hình mẫu mà mọi người mặc định với một rapper. Hip-Hop dạy tôi về sự thật. Mọi người cần biết rằng một thế hệ trẻ đang đến, họ
giỏi, tài năng và tạo nên tương lai. Đó mới là điều làm nên một rapper chứ không phải quần baggy hay phụ kiện blingbling.” Nữ rapper trẻ người Việt Nam được lựa chọn vì không gò mình theo những “tiêu chuẩn” rapper có sẵn và “làm nhiều hơn nói”. Tôi còn nhớ buổi sáng tháng Chín cách đây 2 năm, khi đó tôi đang đứng trong trạm xe buýt ven biển ở Nice (Pháp) và chờ chuyến xe đến Monaco. Ánh nắng đặc quánh, sóng sánh - đặc sản của vùng Cote d’azur từng khiến nhiều họa sĩ bậc thầy châu Âu như Van Gogh bỏ nhà đến đây sống trong nhiều năm - hắt lên cánh tay tôi. Thời khắc đó tôi biết rằng ống kính máy ảnh không thể nắm bắt chính xác cái sắc độ này. Và tôi nhìn lên thứ ánh sáng trên tay mình thật lâu, cố lưu giữ lại bằng tất cả các giác quan rồi tự nhủ rằng tới một ngày khi tôi quá già để nhấc bước đi bất kỳ đâu, tôi sẽ nhắm mắt lại, lôi mẩu ký ức này ra và từ từ nhấm nháp. Tôi tin khi đó, tôi sẽ mỉm cười mãn nguyện vì đã thực sự sống cuộc đời của mình.
60
Linh tinh người kể chuyện: hi trần
Linh tinh, ừ thì linh tinh, đôi khi vụn vặn, lại như vu vơ, nhưng câu chuyện của những khuôn hình khiến bạn xúc động sâu xa. Dù xa lạ hay gần gũi, hình ảnh , gương mặt, dáng vẻ ấy có làm bạn muốn sống chậm lại - nghĩ khác đi - yêu thương nhiều hơn, với thế giới này?!
Đến đâu mình cũng đi những chuyến xe buýt địa phương. Với mình, đó là một trong nhiều cách hữu hiệu để tìm hiểu văn hóa, đời sống và con người ở một vùng đất. Hình ảnh này, ngay lập tức khiến mình thấy được an ủi, và ấm áp. Hai chiếc gậy giản dị kể chuyện những người đã đi bên nhau suốt cuộc đời.
Quả hồng trứng - mình tự chân trèo tự tay hái, trong khu vườn của một bác sửa xe. Lúc đó đã chập tối, khi ngồi chờ thay lốp xe thủng giữa đèo, bác bảo hai đứa hãy vào vườn hái hồng ăn, cho đỡ buồn. Từ đó về sau, mình luôn so sánh sự ngọt ngào của Đà Lạt với một quả hồng trứng mùa Thu.
Không biết bạn còn nhớ không, cái ngày cả Sài Gòn đổ về đây, như một bầy chim sà xuống mang tất cả sách cũ đi. Trong khi trước đó ba ngày, người chủ tiệm già còn chưa biết phải xử lí thế nào với số sách khổng lồ và yêu cầu thu hồi mặt bằng gấp rút. Sài Gòn không bao giờ thiếu san sẻ và yêu thương là vậy.
Có hai chuyện điên-rồ-mà-vui, bạn nên thử trong đời. Một là nằm sưởi nắng giữa đường, sâu trong rừng thông. Hai là ngồi chơi trên một cái cây giữa đồi trà.
Nếu có một buổi chiều rảnh rỗi, bạn hãy dạo vòng quanh Sài Gòn, ra xa trung tâm và tìm một tầm nhìn mới. Thể nào cũng sẽ ngạc nhiên vô cùng, nhận ra Sài Gòn không chỉ kẹt xe và khói bụi, mà còn có đường vắng và lá xanh, bình yên thế này.
61
62
Lang thang trên mạng Những status bạn đọc được của bạn bè hay tình cờ bắt gặp khi lang thang trên mạng, mà khiến bạn vui nguyên ngày, hay nhiều khi rưng rưng... Và lần này, bạn sẽ gặp những người-xa-lạ, nghe những câu chuyện của người bạn không quen, mà vẫn khiến bạn ấm lòng và yêu đời hơn biết bao nhiêu.
Em Vy, host của mình ở Boston, sinh năm 91. Học xong cấp Ba, em đi Phần Lan học business, xin qua Anh 9 tháng dạng exchange, đi tình nguyện ở Indonesia 1,5 tháng, sau đó sang Hakuhodo - Singapore làm thực tập sinh 3 tháng, không có tiền thuê nhà nên ngủ nhờ phòng khách nhà bạn bè suốt thời gian đó. Em mất ví ở Đông Âu, mất hộ chiếu ở Bali. Rồi em qua Virginia đi chạy bàn, dọn qua Boston làm nhập khẩu gạo. Cuối tuần em đi chạy bàn thêm ở khu phức tạp có nhiều người nghiện, vì ở đó lương cao hơn. "Cả ngày họ đi ăn xin ở đâu đó, tối về ghé qua ăn mà vẫn tip cho em rất tử tế chị à". Điều mình thấy thú vị nhất là dù sống gói ghém nhưng lúc nào Vy cũng có một cuộc sống rất tề chỉnh và tao nhã. Vy phụ mẹ nuôi em gái đi học Kiến trúc ở Chicago. Mỗi tháng Vy thu xếp đi du lịch một nơi mới, khi thì đảo này khi thì thiền ở núi nọ. Khi đó, phòng trống em sẽ cho thuê airbnb. Làm việc xong em đi YMCA tập yoga. Mỗi tuần em đi chợ xa mua đồ giảm giá, nấu ăn hằng ngày. Tủ lạnh lúc nào cũng có trái cây tươi và cold brew coffee tiệm cho mang về. Em đọc nhiều, cái gì cũng biết, ai cũng quen. Ẻm đi rất nhanh, mau mắn lẹ làng, mình đi theo chóng mặt. Ẻm còn có biệt tài là order chính xác lượng đồ ăn đủ no mà không bỏ mứa cho hai đứa, vì bỏ mứa là tội ác. Và Vy không bao giờ than vãn. Cách đây hai tuần, tự dưng em nhắn tin cho mình bảo lên Boston chưa có chỗ thì em host, dù bọn mình không quen trước đó, chỉ là bạn Facebook. Mình hỏi sao lại cho mình ở nhờ lâu vậy, em nói em đã ở nhờ nhiều người rồi, giờ em muốn trả ơn cuộc sống. Vy hay bắt đầu bằng "Tuy em nghèo, nhưng mà..." Mình cứ cười mãi, muốn nói nó là em nghèo chỗ nào em ơi. Mình biết nhiều người có đầy tiền, mà nghèo hơn em nhiều. Ví dụ như mình, tất nhiên là không bao gồm đoạn có đầy tiền. Bạn bè nói Ngân ơi mày đi road trip bên đó tha hồ bắt Pokémon lạ. Em Vy là một trong những Pokémon lạ nhứt mà mình may mắn "bắt" được. I've learnt a lot from you, Vykachu.
63 Sài Gòn mưa chiều nhanh như tia chớp, chỉ kịp trốn vào dưới mái hiên một quán bên đường, mái hiên hẹp chỉ đủ ba chỗ trú: Anh khiếm thị, người nước ngoài và tôi. Khi vừa nhào đến thì vừa chạm cảnh anh nước ngoài đang kéo anh khiếm thị vào dưới mái che. Anh khiếm thị sờ phải cánh tay lông lá của ân nhân thì câu chuyện bắt đầu: - Ah, you are foreigner? - Yes, I am. - Where do you stay? - I stay in that hotel (chỉ tay về phía khách sạn năm sao, xong nhận ra mình hớ; nhưng có vẻ cũng không muốn đính chính). - I know that hotel! - Oh, really! What do you do? - I sell lottery ticket. You want to buy? - No, I don’t want to buy! When was you blind? - When I was 5. - Oh, the world has completely changed since then (nói rít trong cuống họng á). Were you sad? *** Tôi tạm cắt ngang đối thoại của họ ở đây để chia sẻ tâm trạng của bạn đọc; tôi cũng như bạn, thấy ông nước ngoài này thật là lẩn thẩn … Lúc đó là 3 giờ 45 với xấp vé số chưa bán, mưa tối trời, và thân phận một người khiếm thị (anh này nhìn được ở cự li cực ngắn) … Hỏi về quá khứ anh ấy có buồn không ư, lạ thế! Nhưng câu trả lời sai văn phạm đã đánh lạc hướng chúng tôi: - I AM HAPPY! I LIVE. Người nước ngoài quay sang tôi cầu cứu, tôi ngại ngùng nhìn đăm đăm vào chùm đèn sảnh khách sạn nơi anh ta trú ngụ vừa bật sáng. Anh ta nhìn xuống chân, di di giày trên vỉa hè và chắc chắn rằng ngay cả đường sá ở xứ này; rất nhiều đoạn, chỗ chúng tôi đứng cũng thiếu những viên gạch lát có rãnh chạy suốt để giúp đầu gậy của người khiếm thị định vị họ đi trên một đường thẳng. Ông ta nhẩm lại, như nói với chính mình: - You are happy! Trong tình huống tôi được chứng kiến, tôi hoàn toàn nhất trí cách anh chàng khiếm thị bỏ qua phần ca thán thân phận nhằm bán vé số, hay lo lắng việc ế vé số... có vẻ anh ấy nhanh chóng nhận ra việc thay đổi tình huống là không thể, và chụp ngay cơ hội để thực tập tiếng Anh; mà cứ theo đầu óc con buôn của tôi, thì mỗi giờ tôi luyện giao tiếp cho học sinh kiểu one on one như thế là 45 đô (tôi ráng liếc mắt đếm xem có được 90 cái vé trên tay anh ta không, và liệu có vé nào sẽ trúng giải an ủi, và xác xuất vé an ủi là bao nhiêu... trong khi họ rỉ rả trò chuyện) Chắc chắn không phải lần đầu anh ấy chơi lớn. Nghe tiếng Anh của anh ấy thì cũng biết là chịu khó thực tập rồi. Mười năm nữa, nếu không có biến cố gì lớn xảy ra, mà tôi gặp lại người khiếm thị ấy, tôi nghĩ anh ấy hẳn là người thành đạt. Người biết mình hạnh phúc, luôn có thể đến gần với thành công. Điều ấy, tôi chắc. Tôi kể câu chuyện này với các bạn vì chúng ta, trong đó có tôi cứ hay quen nhận định về mọi thứ theo cách mình suy luận. Có những thứ rất hiển nhiên, nhìn thấy rõ ràng, chưa hẳn đã đúng với điều mình nghĩ. Chúng ta, trong đó có tôi, chưa học được cách nói của người khiếm thị nọ: Như tiếng nhạc rơi trong mưa, như hạt nước rớt xuống từ trời mặc kệ sẽ va vào đâu, như một lời thầm thì với cuộc sống mà quyết liệt như thể tuyên ngôn: I am happy! P/S. Đêm qua tôi đã mơ thấy tiếng dương cầm rơi theo hạt mưa khuya.
64
Hôn café bài: lynh miêu
Tôi thích Reng Reng trước hết, bởi hương vị cà phê nguyên bản. Rất có thể bạn sẽ đến một quán cà phê chỉ vì hương vị cà phê thôi. Còn để yêu, đương nhiên cần nhiều lý do hơn…
65
Tôi ngồi Reng Reng lần đầu tiên là ở Hàng Phèn, rồi quán chuyển đến Phùng Hưng nhỏ, giờ là Lý Nam Đế. Anh chủ quán đã từng có ý định, sẽ đẩy cái xe chở máy pha cà phê đi khắp Hà Nội, để ai cũng được thưởng thức vị cà phê arabica thứ thiệt, để có thể uống một cốc cà phê nguyên bản, không bị pha thêm bất cứ tạp chất nào. Khi ý định đẩy máy bán cà phê đi khắp ngang cùng ngõ hẻm không thành, anh quyết định sẽ mở quán, xíu xiu thôi, khi quán vừa đông lại chuyển đi nơi khác. Cứ vòng quanh các địa điểm, vẫn là tôn chỉ: Để ai cũng có thể uống cà phê ngon. Tôi vẫn nhớ những ngày mùa
Đông Hà Nội như cô gái biếng lười. Tôi quàng khăn kín mít, ngồi ở Reng Reng, quán ấm sực, đèn vàng dịu nhẹ, tôi hếch mũi ngửi mùi cà phê thơm ngào ngạt, bên kia, đối diện tôi, một cô gái đang vẽ, bên kia nữa, có cô gái khác đang ngồi đan len. Bầu không khí cứ ngọt ngào, vừa đầm ấm vừa rất riêng tư này có khả năng làm mọi trái tim dịu lại. Những người hút thuốc ở hết bên ngoài, họ trầm ngâm vừa phả khói thuốc vừa nhìn xa xăm, thi thoảng nhấp một ngụm cà phê êm ái. Mùa Hè thì sẽ chọn lúc vừa tan tầm, khi Mặt Trời đã thôi tỏa nắng gay gắt, tôi sẽ ghé qua Reng Reng tí xíu, uống một cốc Bà Nà (mỗi thức uống ở Reng
Reng sẽ được đặt tên riêng), nghe xong một bài hát và ra về - vừa lúc quán đóng cửa (Reng Reng chỉ mở đến 7 giờ tối thôi). Lần đầu đến Reng Reng bạn sẽ hỏi: Sao quán bé thế nhỉ, chẳng có cả wifi như bất kỳ quán cà phê thời thượng nào khác? Khách trong quán yên ắng, mỗi người tập trung một việc, hoặc nói chuyện thì cũng kiểu thủ thỉ rì rầm. Đừng lạ lẫm. Chỉ bởi Reng Reng muốn bạn, có một không gian ấm áp để bình thản, chậm rãi mà nhấp một ngụm cà phê. Để lòng bạn thấy hân hoan khi lưỡi chạm vị cà phê có mùi của quế, để trái tim bạn thầm reo vui: Đúng là hương vị này rồi. Thật
66
Khi nhấp ngụm cà phê đầu tiên, em nhắm mắt, thấy vị cà phê chạm vào môi, tan nơi đầu lưỡi, mềm và dịu dàng như một nụ hôn. Từ đó, em đã tự nhủ nơi này sẽ có một cái tên mới, là Hôn cà phê.
kỳ lạ là cà phê ở Reng Reng luôn có cách để khiến bạn phải reo lên trong lòng như thế, dù bạn đã uống cà phê ở đây một lần (từ rất lâu), hay rất nhiều lần. Thỉnh thoảng, trên news feed của tôi hiện bài đăng mới của Reng Reng, tôi rất thích những lúc đọc được “thư gửi nhữngthanh-niên-nghiêm-túc”. Đó là lời mời của chủ quán, một ngày cuối tuần, ghé Reng Reng uống một cốc cà phê. Vào ngày này (cứ vài tháng một lần), gia đình chủ quán sẽ chuẩn bị cà phê cho khách. Bạn đến, nhớ mang theo cốc (hoặc chai hoặc bát - bất cứ
thứ gì có thể đựng) để được rót cà phê. Bạn có thể lấy bao nhiêu tùy thích, và hãy uống hết. Tất nhiên, cà phê là miễn phí (cho những người mang đồ để đựng, còn khách không mang - xin trả tiền bình thường). Cái tôi thích, không phải là cốc cà phê miễn phí, mà thích cái quang cảnh của ngày hôm đó, cả chủ cả khách đều cởi mở hơn lệ thường, khách đến rất đông nhưng không chen lấn, lấy xong cà phê có thể mang đi đâu đó, ngồi ở vườn hoa hay một gốc cây, vừa nhấm nháp cà phê vừa đọc sách. Khung cảnh ấy khiến bất kỳ ai cũng thấy thư thái và bình yên vô cùng.
Tôi hay dẫn những người bạn ở xa ghé Hà Nội đến Reng Reng. Tôi cũng hay hẹn những người bạn Hà Nội của mình ở đó. Tôi muốn nhìn ngắm họ nhấp ngụm cà phê đầu tiên, rồi bừng lên hạnh phúc - như bắt gặp hương vị đã từng tồn tại đâu đó trong mơ, như cảm nhận nụ hôn của người yêu dấu. Và tôi biết, họ chắc chắn sẽ còn trở lại nơi này những lần sau nữa, dắt theo một ai khác, để chia sẻ cùng người đó một khoảnh khắc đẹp đẽ trong đời.
“Tổ kén” mơ ước bài: daisy
Một vài bí kíp nhỏ trong việc trang trí phòng ngủ, góc học tập, tủ quần áo có thể làm mới “tổ kén” của bạn, khiến bạn dễ chịu và hào hứng hơn, mỗi ngày.
67
68
Để phòng ngủ luôn thật ấm áp Ánh đèn có thể quyết định tất cả việc căn phòng trông ấm áp hay lạnh lẽo. Ánh sáng trắng dịu từ bóng đèn tròn cổ điển sẽ tốt hơn khi bạn cần làm việc, và ánh sáng vàng giúp bạn... hồng hào hơn. Chọn đúng màu cho ga gối cũng rất quan trọng trong việc đem lại giấc ngủ ngon. Các gam màu pastel dịu nhẹ, màu xám nhạt và màu trắng... mang giấc ngủ ngon đến với bạn. Sắm thêm nhiều gối cho giường ngủ, hoặc gấu bông, sẽ rất hiệu quả trong việc giúp bạn ngủ ngon hơn và bớt cảm giác cô đơn. Nếu bạn đi học xa, hãy treo một bức tranh hoặc hình ảnh đặc trưng của quê hương bạn trên tường cạnh giường ngủ, bạn sẽ cảm thấy thấy gần gũi và đỡ nhớ nhà hơn nhiều. Để điện thoại ra xa giường ngủ, vừa tốt cho giấc ngủ, vừa giúp việc đánh thức bạn buổi sáng dễ dàng hơn.
Tạo góc học tập hiệu quả Những chiếc khung ảnh không nhất thiết lúc nào cũng phải để ảnh, bạn hãy viết những câu châm ngôn bạn yêu thích, có thể giúp bạn thấy vui vẻ và học tập
tốt hơn đặt trong đó, rồi để trên bàn học hoặc treo trên tường. Một cái cây xanh nhỏ nhắn trên bàn học giúp không gian học tập của bạn tươi tắn hơn, và giúp tinh thần bạn thư thái, minh mẫn hơn nữa đấy! Chọn một cái cây giả cũng được nếu bạn ngại chăm sóc cây thật. Hạn chế dây điện trên bàn học, nghiên cứu chỉ ra rằng chúng chắc chắn sẽ khiến bạn rối trí hơn mỗi khi gặp bài khó. Nhớ đặt đèn bàn sát tường, dây điện chạy bên dưới chân bàn, và nếu có sạc pin điện thoại thì hãy để ra chỗ khác! Tạo không gian cho mỗi đồ vật trên bàn học, đừng để chúng chen chúc nhau và chồng chất lên nhau quá nhiều. Bạn sẽ khó khăn hơn trong việc tìm đồ, và chắc chắn một chiếc bàn học lộn xộn sẽ ảnh hưởng không hề nhỏ đến hiệu quả học tập của bạn. Hương thơm cho góc học tập đã bao giờ bạn nghĩ đến chưa? Hương chanh giúp bạn tập trung hơn, nhưng đừng dùng nến thơm, đốt nến gần sách vở rất nguy hiểm, bạn có thể chọn lau bàn bằng những loại giấy ướt có mùi chanh, hoặc một chút nước xịt phòng cũng được nhé!
Tủ quần áo mơ ước Tủ quần áo mơ ước không chỉ đầy những món đồ hàng hiệu
đắt tiền, mà đó còn là một chiếc tủ gọn gàng, ngăn nắp, không khiến bạn rối trí mỗi sáng khi chọn lựa quần áo. Chọn móc quần áo đồng bộ, đơn giản một màu và mỏng thôi nhé! Mỏng và đơn giản để tiết kiệm không gian, một màu để tránh bị phân tán mỗi khi bạn chọn lựa quần áo! Tạo thêm không gian treo đồ bằng cách chia đôi tủ quần áo (nếu tủ của bạn đủ cao), gập đôi quần vải rồi lồng vào móc thay vì treo nó dài ngoằng. Ưu tiên treo những món đồ dễ bị nhàu nhĩ, còn những đồ kiểu như jeans có thể gập gọn. Cánh tủ cũng có thể là nơi bạn nên treo một chiếc gương nhỏ và thêm túi đựng bộ đồ trang điểm. Vừa giúp bạn tiết kiệm không gian, và cũng giúp đồ trang điểm đỡ bị bụi bặm. Cánh tủ bên này có thể là chỗ treo khăn và mấy chiếc xắc tay nhỏ xinh xắn, rất gọn gàng và tiện dụng cho việc phối đồ. Sắp xếp màu sắc trong tủ quần áo từ gam màu tối nhất tới màu sáng nhất theo chiều từ trái sang phải. Việc này không những giúp bạn chọn quần áo dễ dàng hơn, mà bạn có để ý không, chúng ta luôn nhìn theo chiều từ trái sang phải, màu sắc thay đổi theo gam sáng dần cũng giúp nâng cao tinh thần của bạn mỗi sáng sớm đấy!
69
70
71
Ngày bình yên ở Saint Tropez bài: mai chi
Trước khi đặt chân tới đây, với tôi, tên gọi của thành phố biển nhỏ xinh này gắn liền với một ca khúc thường xuyên được chơi trong các quán bar Welcome to Saint-Tropez. Thế nên tôi cứ mường tượng nơi này như một tụ điểm náo nhiệt của cuộc sống về đêm. Và rồi thấm thía, hãy bỏ qua mọi định kiến, xốc ba lô lên và đi, có thật nhiều bất ngờ đang chờ bạn.
72
Cùng với cô bạn thân, chúng tôi lên đường. Cách Paris khoảng sáu tiếng di chuyển (hành trình gồm năm tiếng đi tàu siêu tốc TGV tới Saint-Raphaël-Valescure cộng thêm 45 phút đi tàu thủy, hoặc hai tiếng đi xe buýt, với chi phí khoảng 80 Euro trở lên cho hai chiều, tùy vào thời điểm đặt vé và mùa cao điểm du lịch), Saint-Tropez là nơi lí tưởng để bạn vẽ nên một bức tranh sống động về kì nghỉ ở miền Nam nước Pháp. Đã biết đến Saint-Tropez như một tụ điểm náo nhiệt về đêm, chúng tôi bất ngờ khi được rảo bước trên những con phố nhỏ lắt léo xen giữa hai dãy nhà sơn màu
pastel, dưới ánh nắng của vùng Địa Trung Hải. Dạo chơi lang thang giữa những con phố quanh co, rồi cứ thế để mình lạc trong một mê cung những gam màu hồng vàng cam be vô cùng dịu mắt, một ngày của hai đứa trôi đi trong dịu dàng và bình yên. Từng là nơi trú ngụ và nghỉ ngơi tìm cảm hứng của nhà văn Guy de Maupaussant, họa sĩ Paul Signac, kèm theo là rất nhiều những nghệ sĩ trẻ với xu hướng sáng tạo, cho đến nay, Saint-Tropez vẫn nổi tiếng với những phòng triển lãm nghệ thuật nhỏ, trưng bày các tác phẩm có tính chọn lọc cao. Tiêu biểu nhất phải kể tới phòng
triển lãm Sasha de Saint-Tropez với những bức chân dung, hay gallery Paul Janssen với những tác phẩm phá vỡ nguyên tắc và khuôn khổ thường thấy. 24 giờ có lẽ là chưa đủ để bạn có dịp chiêm ngưỡng phong cách nghệ thuật đa dạng tại tất cả các phòng triển lãm này, nhưng chỉ cần ghé qua vài địa chỉ bất kì, bạn cũng có thể nắm bắt được bầu không khí rất “tropézien” nơi đây. Sau khi đắm mình trong thế giới hình họa đầy cảm hứng tại các phòng triển lãm, hai đứa trở lại thực tại với một bữa trưa tại quán bistro Pastis với những chàng bồi bàn trẻ tuổi luôn nở
73
nụ cười, thực đơn vừa túi tiền và đậm chất Pháp. Năng lượng đã được nạp đủ, hãy tiếp tục hành trình tới bến cảng nơi đậu san sát những du thuyền trắng muốt hay các con thuyền nhỏ bằng gỗ sơn màu sặc sỡ, trong làn gió mát rượi và hơi muối mằn mặn của biển. Đừng quên dừng chân tại quán café Senequier lâu đời, nổi bật với những chiếc ghế đỏ, để thưởng thức chiếc bánh tarte tropézienne có lớp kem màu vàng béo ngậy và vỏ bánh rắc đường hạt to. Phía trên đồi nơi có bảo tàng hải quân của thành Saint-Tropez cũ, cũng chính là nơi lý tưởng để bạn có được những bức ảnh
tuyệt đẹp. Đứng từ độ cao này nhìn xuống thành phố, bạn sẽ có được một khung hình hoàn hảo của những mái nhà gạch đỏ, tháp chuông nhà thờ Ðức Bà Assomption với hai màu nổi bật cam - vàng, và mặt đồng hồ của nó. Cuối ngày, nếu như những con dốc và những con đường nhỏ quanh co của Saint-Tropez đã khiến chân bạn mỏi nhừ, đừng quên rằng bạn đang ở một nơi nổi tiếng với những đôi giày được làm thủ công. Bạn có thể ghé qua những boutique (cửa hàng) thời trang như K.Jacques hay Rondini, để tìm cho mình một đôi ưng ý, nhiều màu sắc
đặc trưng vùng Ðịa Trung Hải, và tiếp tục những cuộc hành trình khám phá với nhiều điều bất ngờ thú vị đang chờ đón. Bạn nên sắp xếp chuyến đi của mình vào thứ Ba hoặc thứ Bảy vì vào hai ngày này, từ 7h sáng tới 13h, tại quảng trường des Lices, người dân ở đây tổ chức một phiên chợ lớn với đủ các mặt hàng: Từ quần áo và phụ kiện được làm thủ công cho mọi lứa tuổi, cho tới quầy hàng bán saucisson (xúc xích), hoa quả, các loại mứt đựng trong lọ thủy tinh bọc vải kẻ ca-rô giản dị như những hộp mứt bà ngoại đã kì công chuẩn bị trước khi mùa Đông đến…
74
Xứ sở kẹo bông bài: lan chi
75
Một cô bạn nói với tôi thế này "Tại sao chúng mình lại thích đi thế nhỉ? Chắc mình là một chiếc chai, khi đầy khi vơi. Mỗi khi cảm thấy vơi đi một ít là lúc mình lại cần đi đổ đầy chiếc bình ấy lên. Cơ chế xăng đầy bình thật là kì diệu." Và thế là chúng tôi lại lên đường.
76
Tôi thường không có chủ đích đến một nơi nào đó cụ thể. Những chuyến đi của tôi hay là duyên may bất chợt. Chuyến đi Tà Xùa này cũng vậy. Không quá khó để tập hợp những trái tim thích xê dịch và muốn lấp đầy chiếc chai của mình. Địa điểm chúng tôi chọn là nơi mà mọi người vẫn hay gọi là Thiên đường hạ giới với biển mây bồng bềnh. Đây cũng là nơi gắn liền với tác phẩm Vợ chồng A Phủ mà chúng tôi được học khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tà Xùa là một xã vùng cao, nghèo của huyện Bắc Yên, Sơn La, Tây Bắc Việt Nam, có khí hậu mát mẻ quanh năm với thiên nhiên rừng núi hùng vĩ bao bọc. Cách Hà Nội chỉ 220 km, rất phù hợp để có thể “đi trốn” trong hai ngày cuối tuần. Tà Xùa mới được biết đến trong một năm trở lại đây nên vẫn là một điểm đến với cảnh quan vô cùng hoang sơ, được giới xê dịch truyền tai nhau là một trong những điểm săn mây lý tưởng nhất Việt Nam. Ở sống lưng khủng long, điểm săn mây nổi tiếng tại Tà Xùa, một cô gái mơ mộng như tôi thích đặt một cái tên ngọt ngào hơn cho nơi này “Xứ sở kẹo bông”.
Thời điểm “săn mây” Thời điểm lý tưởng nhất để “săn mây" Tà Xùa là vào mùa Đông - Xuân, từ tháng 11 năm trước kéo dài đến hết tháng 4 năm sau. Vì thời tiết vùng cao diễn biến thất thường. Đôi khi cũng tùy
thuộc vào sự nhạy bén, may mắn của bạn. Như chuyến đi Tà Xùa gần nhất này, tôi đi vào tháng 8, khi thời tiết bắt đầu chuyển sang Thu, không hẳn là mùa lý tưởng “săn mây”. Thế mà biển mây tôi gặp cũng đủ khiến tôi choáng ngợp và trái tim reo lên rộn ràng. Đường lên Tà Xùa không quá khó, chủ yếu là đường đèo khúc cua và núi đẹp nên cứ vững tay lái thôi. Lịch trình đi từ Hà Nội lúc 9h sáng, tốc độ trung bình, vừa đi vừa dừng lại chụp ảnh thì khoảng 1h chiều đến nơi. 10 km cuối lên đến Tà Xùa thì đường hơi xấu một chút nhưng bạn vẫn có thể vượt qua bằng xe máy hoặc ô tô nhé!
Sáng thức dậy ở một nơi xa 5 giờ sáng ở Tà Xùa, trời vẫn còn rất tối nhưng đâu đó xung quanh mọi người đã hò nhau dậy để ngắm bình minh. Buổi sáng trên núi lạnh như mùa Đông, nên bạn đừng quên mang theo một chiếc áo khoác nhé! Từ ban công nhìn ra, trước mắt mình là sắc trời chuyển gam hồng, phía dưới có thể thấy thấp thoáng những cụm mây bồng bềnh như kẹo bông. Một số nhóm thì thích đi ngay ra khu vực “sống lưng khủng long” để đúng thời điểm có thể thấy bình minh và biển mây. Nơi mình chọn ở là Ngỗng Tà Xùa Hostel có ban công view là biển mây rồi nên mình thích việc được ngồi và ngắm bình minh lên ở đây hơn. Chọn ngay cho mình một chỗ ngồi xinh xắn, các bạn cùng
nhóm chuẩn bị ngay, nào trà nào bánh. Buổi sáng ở một nơi xa thật tuyệt vời, chúng mình co ro trong cái lạnh sương sớm và xúc động rụng tim nhìn bầu trời chuyển ráng đỏ bình minh cùng ly trà nóng. Đó là một trong những trải nghiệm mình khó có thể quên trong cuộc đời.
Đêm đầy sao Điều đặc biệt khi đi du lịch vùng núi là trong những ngày quang tạnh và không có nhà cao tầng xung quanh là buổi tối các bạn có thể ngắm bầu trời đầy sao. Bọn mình đã chọn cắm trại buổi tối ngay trước hostel vì khoảng đất trống đã là rất đẹp. Còn gì tuyệt vời hơn khi được quây quần bên nhau đốt lửa trại nướng gà dưới bầu trời đầy sao, bên cạnh còn có bạn hiền hát ca hay rủ rỉ với nhau như thế này: - Chúng mình sẽ như thế này đến bao giờ nhỉ? - Tớ nghĩ chắc là đến già. Tầm đấy chắc vẫn nhóm lửa trại nướng gà nướng khoai, các bạn vẫn bên nhau nghêu ngao. - Bao giờ chúng mình mới giàu có nhỉ? - Chúng mình đang quá là giàu có, tớ đang thấy rất hạnh phúc. - Ừ nhỉ, đúng quá! Khi chúng mình cứ đón nhận và trao đi tất cả, đường đến hạnh phúc rộng thênh thang. Và sau mỗi lần “đưa nhau đi trốn” thế này, bạn sẽ thấy tuổi tác chỉ là con số, riêng trái tim mình không bao giờ già. Thật đấy! Tin tôi đi!
77
78
Sự sôi nổi của Trầm bài: travelling kat ảnh: nvcc
Đặng Trầm là Giám đốc thương hiệu của hai thương hiệu sách phong cách sống: I love Cookbook và Stylory, chủ nhân blog thời trang Dear Ladies. Travelling Kat thì là tác giả của cuốn sách Yêu một cô gái Việt, một cây bút của Mơ. Một người xuất bản và một người sáng tác, một người tạo xu hướng và một người bình luận xu hướng. Bài viết dưới đây là cảm nhận cá nhân của Travelling Kat về Trầm, giống như cuộc đối thoại của hai cá thể nữ tính, rất giống và rất khác.
“Trầm có trầm không?” Từ xa, tôi thấy Trầm không trầm như tên em. Nhìn cách em thắt chiếc khăn lụa lên cổ tay, mặc quần jeans mài, áo sơ mi boyfriend - nhất định phải cài lệch khuy - sải bước đi trên phố là biết. Cái khăn ấy đáng lẽ nên đeo trên đầu hay trên cổ, chiếc áo ấy đáng lẽ nên là của một chàng trai. Hay chiếc đầm hai dây lụa em mặc ngoài áo phông, bộ suit tomboy nhưng màu hồng em vận trong một đám cưới. Em không trang điểm, “trưng” làn da bánh mật cặp mắt đặc Á và không chịu chơi trang sức khi mix and match. Tất cả những trật tự, quy tắc (ít nhất là trong thời trang) bị em khuấy tung lên, đảo lộn hết cả rồi vận chúng tự tin đầy thách
thức. Mỗi lần nhìn bộ hình #ootd của em, tôi lại bật cười và nghĩ bố mẹ em thật hài hước khi đặt tên em là Trầm. “Thực ra con người em có rất nhiều mảng tính cách đối lập nhau, khi thì rất sôi nổi, khi thì lại khá lặng lẽ. Nhưng em đặc biệt yêu thích sự tĩnh lặng, khi chỉ có một mình ở một nơi riêng tư, đó là lúc em sẽ lắng nghe những ao ước và bất bình của bản thân, tự vấn những điều mình nên theo đuổi và từ bỏ.” Trầm chỉ sôi nổi trong những buổi gặp gỡ những người mà em yêu mến và có cùng mối quan tâm với em. Em có thể ngồi với một người bạn hoặc một đối tác 4 - 5 tiếng liền, nói không ngừng về những dự định và ý tưởng. “Khi ấy hầu hết mọi người đều thấy em khá sôi động, quyết liệt và tràn đầy hứng khởi.”
“Mỗi ngày, sau khi đã trở về nhà, em thường tắt điện thoại, chỉ dành thời gian để làm những công việc chân tay như: Dọn dẹp, lau chùi, giặt đồ bằng tay, phơi phóng và gấp quần áo... Em làm tất cả những công việc đó, nhẩn nha với tâm thế của một người đang tận hưởng những khoảnh khắc đầu óc được thảnh thơi. Khi có nhiều thời gian hơn, em sẽ dành ngày cuối tuần để ngủ nướng cho đã, ăn bữa sáng và bữa trưa gộp một, xem hết bộ phim này tới cuốn sách kia, viết thư tay cho những người mong nhớ... Và đó chính là liệu pháp của em để có được một cuộc sống đầy màu sắc và luôn vui vẻ,” Trầm kể với tôi, mắt em long lanh, xác thực tất cả những điều em kể.
Mơ Tôi hỏi Trầm về giấc mơ thú vị nhất, giấc mơ đẹp nhất và giấc
79
80
mơ em muốn thành hiện thực mãi mãi. Trầm cười lớn, bẽn lẽ kể về giấc mơ… ăn chè với Cristiano Ronaldo, thần tượng của Trầm khi còn nhỏ. Đơn giản vậy nhưng chắc chắn, em đã nuối tiếc lắm khi tỉnh giấc. Trở về hiện tại, giấc mơ em đang sống là giấc mơ đẹp nhất mà nếu đó là mơ thì em không muốn tỉnh giấc nhất: Một công việc yêu thích, một người yêu em say đắm, một gia đình bé nhỏ êm ấm chính. “Đó chính là giấc mơ mà em nghĩ mọi cô gái đều ao ước chạm tới được. Cho nên em mong và em sẽ giữ gìn nó mãi mãi.” Tôi thích cách Trầm trưởng thành lên và đơn giản hóa mọi thứ. Bắt đầu từ ước mơ xa thật, đến giấc mơ hiện tại và giấc mơ tương lai “giản dị quá” - như cách em tự nhận. “Em luôn nghĩ đến một bữa tối mà trong đó có đám trẻ con chơi với nhau hoặc chành chọe chí chóe, anh ấy nấu ăn, các ông chồng còn lại uống rượu vang và chuyện trò, còn các bà vợ thì bày biện bàn ăn.”
Chia sẻ với em, tôi yêu ước mơ đó.
Cảm hứng thời trang
Như mẹ của cậu bạn thân,
Tôi hỏi Trầm về những nguồn cảm hứng em tìm được mỗi ngày, em kể một danh sách dài tưởng như vô tận của “những điều đẹp đẽ, chan chứa tình người, tình yêu và sắc màu cuộc sống”… Như là một giàn hồng leo trước căn nhà sơn màu xanh nước biển ở ven Hồ Tây. Như là một món ăn ngon lành tới mức em muốn tìm lại hương vị ấy nhiều ngày sau đó, Như là một người phụ nữ thanh lịch, Hay câu chuyện đầy tính nhân văn của một thương hiệu mỹ phẩm, Như Audrey Hepburn Marion Cotilard,
Mỹ, viết chung với em blog Unfortlessly Us,
hay
Như cô bạn thân ở nước
Chẳng có điều gì làm Trầm vui hơn so với việc em được xem những show thời trang và đọc các bài blog. Vậy nên em đã bắt đầu Dear Ladies, một cách nghiêm túc và thường xuyên. Blog là nơi Trầm, cô gái cao chưa đến mét sáu cập nhật trang phục hằng ngày và quan điểm thời trang của mình. *** Khi tôi viết bài viết này, tôi mở Facebook ra và thấy em diện váy trắng. Không phải chiếc áo sơ mi trắng duy nhất mà “em có thể mix ra được khoảng 20 looks khác nhau” mà là một chiếc váy cưới trắng. Trầm lại tất bật với những dự án mới: một vài cuốn sách mới về thời trang, một show thời trang nhỏ và đám cưới của chính em Tất cả với cô gái trẻ này, tất cả, kể cả đám cưới, đều là những dự án, nơi cô ấy đặt vào ngân sách là toàn bộ đam mê, sự tập trung và nỗ lực của mình.
81