issue II - november 2016
แบฃnh: greall
D reaming
ben phแบกm
38
Say nắng trên ốc đảo bài: lan phương
39
Đôi lúc tất cả những gì ta cần để bắt đầu lại nguồn cảm hứng với cuộc đời này là một chuyến đi đến nơi xa lạ, một ốc đảo ngoài vòng lặp. Và nếu có thể, nhâm nhi một cơn say nắng.
Ốc đảo ngoài vòng lặp Tối cuối tuần lên phố Tạ Hiện, ngồi vào chiếc ghế đẩu kê trên hiên một quán bar mini cuối phố, gọi một ly tequila sunrise. Con phố hẹp và dài như một chai Belvedere Vodka không đáy, bất chấp dòng người không ngừng tuôn vào theo từng nhóm, từng nhóm, vẫn khéo giãn nở sao đó để có chỗ cho tất cả. Bất giác trồi lên cảm giác thèm muốn tột cùng: Trong giây lát “đổi vai” với cô gái người Hàn với làn da nâu óng trong chiếc váy thùng thình nhẹ bẫng của Free People, tóc tết dreadlocks, chân xỏ sneaker kia, háo hức ngắm nhìn mọi thứ xung quanh qua đôi mắt của một kẻ du hành xa lạ. Bởi là một “người nhà” trong thành phố này, dù ngồi giữa
một nơi đầy ắp người xa lạ nhộn nhịp biến chuyển sinh động, vẫn chẳng có bất ngờ nào chạm được tới ta. Quán bar này, góc phố kia chỉ là những người quen vận chiếc áo mới, quyến rũ đến mấy cũng vẫn là gương mặt cũ. Và cái sự thật rằng bất cứ khi nào muốn đều có thể trở lại đây cũng đủ khiến phép màu rực rỡ đang phủ lên đêm nay tan biến. Vì khi màn hình điện thoại nhảy về bốn con số không, vòng lặp lại khởi động. Chỉ là một thứ Hai khác lại bắt đầu. Thế nên đôi lúc, giống như cô gái người Hàn kia, ta cần một chuyến đi xa. Đến một ốc đảo ngoài vòng lặp. Và nếu có thể, nhâm nhi một cơn say nắng. Giống như việc nói chuyện với một người lạ, ta kinh ngạc nhận ra mình sẵn sàng trút hết mọi bí mật tăm tối nhất, mọi xúc cảm
yếu đuối nhất. Bởi trước người đối diện, ta giống như nàng Sherehazade, kể một câu chuyện trong đêm và biến mất khi trời sáng. Việc tiết lộ con người giấu kín trong mình không ảnh hưởng đến chuỗi quan hệ xã hội tích tụ bao năm của ta. Ở một thành phố lạ, ta để niềm đớn đau hòa tan theo một trận khóc tanh bành trên khoang tàu từ Paris đến miền Nam nắng ấm, để nỗi dằn vặt khuấy đều vào ráng chiều sẫm dần trên dòng sông vắt qua thành Firenze lốm đốm đèn như cánh đồng đom đóm. Ốc đảo giống như một trung tâm “rehab”, hồi sức cho trái tim sau một cú sốc - một trạm không gian tách biệt khỏi mọi phán xét, kỳ vọng, để một trải nghiệm tồi dứt khỏi dòng chảy hiện tại của những cảm xúc đeo bám, thực sự lùi vào ký ức.
Jesse: 40
Anh thấy chuyện này, ừm, như thể ta đang ở thế giới trong giấc mơ, em hiểu không? Celine: Vâng, thật kỳ quặc. Như thể thời gian chúng ta bên nhau chỉ thuộc về mỗi chúng ta. Như thể ta tạo ra nó. Như kiểu em đang ở trong giấc mơ của anh, và anh đang trong giấc mơ của em, hay điều gì từa tựa như thế. Jesse: Và điều tuyệt nhất là cả buổi tối hôm nay, tất cả thời gian chúng ta bên nhau, chỉ xảy ra do một phép NGẪU NHIÊN. Celine: Vâng, em biết. Có lẽ điều đó lý giải tại sao mọi chuyện cứ như trong một thế giới khác. (Trích Before Sunrise)
Người lạ quyến rũ
thể đồng loại quyến rũ, bằng tất cả những gì có thể cảm nhận qua ngũ quan, ngay thời khắc này.
Cái ý nghĩ mỗi hàng phố đang bước qua, mỗi cảnh sắc đang thu vào ánh mắt - chỉ trải qua một lần duy nhất, thúc giục ta dốc cạn cảm xúc vào mỗi khoảnh khắc. Và mỗi gương mặt lạ lẫm ngó vào đời ta giây phút đó, bỗng dưng là một cơ duyên.
Và vì biết rằng đoàn tàu rồi sẽ cập bến, người đồng hành tạm thời rồi sẽ rời bước, và chuỗi ngày ở ốc đảo sẽ sớm kết thúc để cuộc đời lại hòa vào vòng lặp; ta cho phép mình táo bạo hơn lệ thường. Trái tim tạm ngắt hệ thống phòng bị, để nắng ùa vào kín các hũ ngăn, ủ thành thứ men say chếnh choáng.
Tia nắng có thể thắp lên từ một cuộc chuyện trò trên chuyến xe buýt từ Phnompenh đến SiemReap, từ Ayutthaya về Bangkok; trên chuyến tàu từ Roma đến Firenze; trên chuyến bay từ Bagan đến Taunggyi... Ta bỗng chốc nhận ra câu chuyện cuộc đời nhàm chán của mình khi rót ra trước người lạ lại đầy tình tiết thú vị. Và kẻ bí ẩn bên cạnh, người ta chẳng biết gì ngoài đôi mắt sâu, mái tóc rậm, gương mặt phảng phất vẻ hiền triết đặc trưng Nam Á kia, sao có thể đồng điệu dễ dàng và tự nhiên đến thế. Mọi khác biệt đều hấp dẫn. Mọi chệch chuẩn đều hợp lý đến hoàn hảo. Mọi ý niệm về bản quán, xuất xứ; về văn hóa tín ngưỡng; về địa vị tài sản không mảy may nghĩa lý, trước mắt ta chỉ hiện hữu một cá
Đủ để gật đầu chia sẻ một chai rượu vang trên cây cầu Ponte Vecchio, nhấm nháp ánh nắng chiều óng ả trên dòng Arno lặng lẽ. Đủ để cười vang chia nhau một chiếc “pizza cười” ở khu chợ đêm bên rìa thành Angkor. Đủ để tay trong tay sóng bước trong đêm Bangkok rực rỡ pháo hoa mừng sinh nhật tuổi 80 của nhà vua. Hay rúc rích kéo nhau chạy ra nấp sau một chiếc ô tô, khi chiếc khinh khí cầu bắt đầu phun lửa trên bầu trời Taunggyi tháng 11 mịt mù khói. Và không để mình khắc khoải như Jesse và Celine, ta mỉm cười tiễn biệt nhau “trước bình minh” sau cái ôm thật lâu và một nụ hôn phớt trên má. Không
facebook, không email, không số điện thoại, ta giữ lại nhau bên ngoài vòng lặp. Để cơn say nắng ở lại mãi với ốc đảo tươi xanh, ở miền ký ức đã vượt qua vòng chọn lọc. Thời khắc này, không gian, thời gian và cảm xúc đã trộn vào làm một; niêm phong trong tệp tin lưu trữ mang tên ốc đảo. Và cứ thế, với trái tim đã ngân rung trở lại, ta rời ốc đảo trở về với thành phố quen thuộc của mình. Sân ga cũ, con đường quen và một ngày đầu tuần khác. Bí mật theo ta về trong va li, cùng ta bắt đầu một vòng lặp mới, một điểm xuất phát mới. Nó giúp ta độ lượng hơn với nút tắc này, mỉm cười trước sự đòi hỏi vô lý của sếp hay không còn thấy mình nhói lên khi lướt qua một hình bóng quen. Ngày qua ngày, ta mài từng chút ký ức ngọt ngào ở ốc đảo, cho tới khi nó trở thành một hồi ức xa xôi và cuộc sống thường nhật lại trở nên quá sức chịu đựng. Đó là lúc ta lại vạch ra một cuộc đào thoát tạm thời khác, tới một miền đất mới. Bởi ta không nỡ quay lại nơi chốn cũ và ghi đè lên một trải nghiệm khác, thay thế tệp hồi ức dịu dàng.
41
Ben's puzzle bài: ben phạm ảnh: greall make up: đinh trần sản xuất: hiepleduc
42
Có những mảnh ghép trong cuộc sống nếu nằm rời rạc nhau chúng sẽ lạc lõng vô cùng, mà mình lại là người thích nghịch ngợm với những mảnh ghép ấy. Khi đặt chúng cạnh nhau rồi ngắm nghía, mình luôn có cảm giác như vừa tạo ra thế giới của riêng mình, một thế giới không tuân theo bất kỳ quy tắc nào. Bạn hãy thử cầm máy lên, đừng ngần ngại bước ra khỏi vòng xoay cuộc sống thường ngày, góp nhặt lại những mảnh ghép mà bạn vô tình đánh rơi ngoài kia như mình đã từng.
Nước Nhật từng là giấc mơ xa vời của mình nhưng đến một ngày giấc mơ ấy cũng thành hiện thực. Khi được đặt chân đến Nhật Bản, mình đã có một niềm tin rõ ràng rằng nhất định mình sẽ trở lại, sẽ sống và được hít thở dưới bầu không khí nơi đây thêm nhiều lần nữa.
Những tháng ngày đi học của mình sẽ nhạt nhẽo đến nhường nào nếu không có người bạn luôn đồng tình cùng mình trong việc bày ra những trò điên rồ ngoài các tiết học.
Những chuyến đi xa ra khỏi thành phố ngột ngạt để về với biển luôn khiến mình cảm thấy bình yên vô cùng. Khi đứng trước biển những lo lắng vụn vặt, những cảm giác nặng trĩu như được cuốn trôi ra tận khơi xa.
43
Ai cũng có cho riêng mình những người bạn thân hợp cạ vậy mà chúng nó lần lượt bỏ mình đi đến những chân trời xa hơn, cao hơn. Thế nhưng bạn thân là dù ở nơi đâu vẫn nghĩ về nhau, chia sẻ cùng nhau những khoảnh khắc “khùng điên” trong cuộc sống.
Mình đã từng ước mơ trở thành một đầu bếp giỏi nhưng cuộc sống đưa đẩy thế nào giờ đây chụp món ăn lại chính là một trong những công việc hằng ngày của mình. Bạn thấy đấy, mọi thứ xuất hiện trong cuộc đời chúng ta đều có sự kết nối của nó.
Dù được sinh ra và lớn lên ở đây nhưng Sài Gòn với mình chưa bao giờ trở nên cũ kỹ và nhàm chán. Giữa dòng người ồn ào, tấp nập mình vẫn luôn bắt gặp những khoảnh khắc bình yên và thanh thản nhất của Sài Gòn mỗi khi đạp xe dưới bầu trời rợp nắng, qua từng con đường, mỗi ngóc ngách của thành phố không bao giờ ngủ này.
Mình không thích trẻ con lắm dù mình cũng từng là một đứa trẻ nghịch ngợm. Thế nhưng với công việc hiện tại mỗi ngày đều được tiếp xúc với chúng, bắt lại những khoảnh khắc ngây ngô nhất của chúng, mình đâm ra yêu chúng lúc nào không hay. Mình còn nhớ như in cái cảm giác vui sướng tột đỉnh khi được cầm trên tay cuốn tạp chí Nylon Nhật Bản có hình chụp của mình nằm khiêm tốn gọn gàng trong một góc nhỏ xíu. Có lẽ đấy là một trong những niềm hạnh phúc lớn lao mình nhận được cho đến hiện tại.
Ben Phạm, sinh năm 1998, là một trong những Instagrammer nổi bật nhất của Việt Nam. Follow Ben tại @bnphm0609
44
Để quên con tim ở Chiang Mai bài & ảnh: lan chi
45
Tôi đã dành tặng cho tuổi mới của mình chuyến đi đến Chiang Mai, không phải để chạy trốn hay tìm ý nghĩa lớn lao cho cuộc đời. Tôi muốn một lần kỉ niệm ngày đặc biệt ở một nơi xa mình chưa từng đến. Chuyến bay hóa ra nhằm đúng ngày trăng rằm mà lúc đặt vé tôi cũng không để ý. Máy nghe nhạc shuffle đến giai điệu “Fly me to the moon and let me play among the star”. Đúng thật tôi chưa bao giờ gần Mặt Trăng đến như thế. Một khởi đầu quá ngọt ngào cho chuyến đi kỉ niệm cột mốc 29.
46
Chiang Mai an và lành Xuống sân bay đêm muộn nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi thở phố núi. Không như sự hoạt náo ở Bangkok, Chiang Mai nhỏ nhắn và xinh xắn khép mình trầm mặc với nếp sống yên bình. Chiang Mai vẫn được biết đến như đóa hồng phương Bắc của người Thái. Nếu được chọn lựa, hãy đến đây vào dịp lễ Loy Krathong để thả đèn hoa đăng và đèn trời. Bạn sẽ chứng kiến cả dòng sông lấp lánh cùng bầu trời được thắp sáng lung linh. Đây cũng là một lễ hội đẹp nhất mang nhiều ý nghĩa và chứa đựng nhiều yếu tố thần thoại nhất của
người Thái. Chiang Mai không có xe buýt hay tàu điện ngầm, phương tiện đi lại tiện dụng và rẻ nhất là xe tuk tuk hay songthaew (xe có hai dãy ghế hai bên với chi phí rất rẻ dành cho người dân). Tôi hay đi songthaew, chỉ cần vẫy một cái là có thể đi muôn nơi ở Chiang Mai và được tiếp xúc với dân địa phương.
nọ đến ngách kia ở thành phố này, lên Doi Suthep trên đồi xa xôi hay ở khu Chiang Mai cũ với đền và chùa, thỉnh thoảng lại lạc vào một ngõ cũ với những ngôi nhà xinh và hàng rào hoa trước cổng. Chiang Mai không có nhiều nhà cao tầng hay ồn ào xe cộ. Cả thành phố đều hiền lành, khiến tôi có cảm giác thật an yên.
Chiang Mai là cố đô của vương quốc Lanna Lanna, đã trải qua nhiều triều đại hưng thịnh. Những công trình, đền chùa, phế tích cổ kính đầy mê hoặc trong khung cảnh yên bình quá đỗi, đôi khi khiến tôi cảm giác như mình đang lạc về thế kỷ trước. Tôi cứ lang thang từ góc
Chiang Mai dành cho các nghệ sĩ Có một điều đặc biệt ở thành phố này, đó là khu vực tập hợp nhiều nghệ sĩ. Từ những quán café hay studio, nhà hàng đều mang tính đặc trưng riêng cùng thiết kế xinh xắn với đủ phong cách khác nhau. Khu vực Nimman được coi là sôi động
47
nhất đối với khách du lịch cũng là nơi tập trung nhiều nhất các quán cafe với thiết kế đẹp mắt, nơi thì hiện đại, nơi thì đẹp dịu dàng. Mỗi quán café như một gallery thu nhỏ thể hiện đúng phong cách của người chủ. Với tình yêu dành cho đồ thủ công mỹ nghệ và những không gian mở, nơi tôi thích đến nhất là làng Baan Kang Wat. Đây được gọi là "ngôi làng nghệ thuật" của Chiang Mai. Các nghệ sỹ tập trung hết về đây. Bạn có thể tìm thấy những hiệu tranh, quán cafe, phòng trưng bày, xưởng phim, lớp dạy làm gốm hay vẽ màu nước. Hơn hết, đó là cảm giác về nghệ thuật nguyên chất, thô mộc và rất tự nhiên. Đôi khi, hãy tự cho mình nhâm nhi niềm vui của việc “Không làm gì cả”, nhẩn nha ở một quán café trong làng, chọn một chiếc bánh ngon và hưởng thụ không khí trong lành ở đây, lắng nghe tiếng chim hót xung quanh... Đừng quên, thỉnh thoảng hãy dành thời gian để lắng nghe mình bạn nhé!
Chiang Mai cho trái tim mê khám phá Nếu ở Mỹ có Grand Canyon nổi tiếng thì Chiang Mai cũng có một nơi như thế - Hang Dong. Đây được xem là địa điểm không thể nào không đến khi bạn đi du lịch Chiang Mai. Hang Dong được phát hiện cách đây vài năm, khung cảnh kỳ vỹ và hoang sơ thu hút rất đông khách du lịch. Họ đến đây để chụp hình, bơi lội và ngắm hoàng hôn. Nếu không sợ độ cao, bạn có thể tự mình trải nghiệm việc nhảy từ trên cao xuống dòng nước phía dưới. Cảm giác đảm bảo rất tuyệtttttt!!! Không xa khỏi Chiang Mai là một vùng thiên nhiên Bắc Thái hoang sơ rộng lớn và tuyệt đẹp với những cái tên có thể kể đến như Pai, Chiang Rai,... 70% diện tích Chiang Mai được bao phủ bởi núi và các nông trại xanh, bạn cũng có thể tham gia những buổi
trekking leo núi, hay đến những khu vực xa hơn như Nhà trên cây và hưởng thụ thiên nhiên ở đây. Thật tiếc nuối vì tôi không đủ thời gian để trải nghiệm hết những điều này.
Ngày rời Chiang Mai, tôi đã để quên con tim! Không ồn ào, trầm mặc và sâu lắng, tôi cứ thế mến thương Chiang Mai lúc nào không biết. Tôi cứ nâng niu mãi ký ức mỗi sáng ở balcon gió hiu mát trong thành phố nhìn xa xa thấy ngay đồi Doi Suthep. Điều đặc biệt ở nơi này, khi trên đường lớn, bạn dễ dàng bắt gặp xung quanh bạn là những công trình hiện đại, những thiết kế thời thượng nhất. Nhưng hễ đi vào ngõ, bạn lại có cảm giác mình đang ở một vùng quê nào đấy ngoại ô thành phố. Tất cả đều rất đỗi thân quen. Chiang Mai ơi, nhất định tôi sẽ trở lại!
48
Những vạt nắng của Lâm bài: travelling kat
Trong số này, bạn sẽ chứng kiến cuộc gặp gỡ của Lỗ Võ Bảo Lâm, tác giả cuốn sách nấu ăn "Lamissimo - Nắng thảo mộc", food blogger “A guy who cooks” và Travelling Kat, tác giả của cuốn sách hẹn hò "Yêu một cô gái Việt", một cây viết của Mơ. Một người đàn ông yêu thích ẩm thực và có tài nấu ăn, một cô gái dường như có cảm hứng với mọi thứ trên đời trừ việc đứng hàng giờ trong bếp. Một chàng trai Việt hoàn hảo và một cô gái viết về mối quan hệ với những chàng trai Tây. Bài viết dưới đây là cảm nhận cá nhân của Travelling Kat về Lâm, hai cá nhân tưởng như có một điểm chung duy nhất - thích thử thách những định kiến giới xưa cũ, lạc hậu bằng chính câu chuyện của mình.
49
Hương thơm lạ từ trong tâm Lâm kể tên anh cũng như những cái tên khác mà cha mẹ Việt đặt cho con - chứa đựng hy vọng của cha mẹ, mong con trai mình mang tinh thần của cây gỗ quý trong rừng sâu. Và câu chuyện của chúng tôi bắt đầu xoay quanh chữ Mộc trong tên Lâm, trong khí phách cũng như trong cuốn sách đầu tay của anh ấy. “Ở đó, giữa muôn trùng cây lá, để trở nên đặc biệt thì chỉ có cách hoặc tự thân vươn lên từng
“Có lẽ vì tên là Lâm nên cuộc sống quanh tôi đều liên quan đến các loại cây cỏ: Từ khi còn nhỏ đã rất thích những nơi nhiều cây cối, thích sưu tầm các loại lá để ép vào một quyển sổ nhỏ, mà còn là làm rất nghiêm túc nhé, cảm giác như thể sau này sẽ trở thành một nhà thực vật học luôn vậy”.
yêu. Cô gái mang tên “Nước Ý”. Lâm kể ”nàng” là ”người” kéo Lâm vào sự nghiệp ẩm thực, điều mà chàng trai ấy gọi là ”cuộc chơi”. Cậu tìm đến với ẩm thực cũng vì mê đắm hương basil trong đĩa pasta giữa trưa đói meo, những ngày ở Roma cùng gia đình, nhiều năm về trước. Lâm như bị hương basil đó thôi miên. Lâm miêu tả cách mình nấu ăn là cách cậu say mê tìm kiếm, trân trọng hương thơm đầy sức sống của những loại cỏ hoa gia vị: Rosemary, thyme, basil, oregano...
Thế rồi cậu bé ấy bắt đầu biết
Khi tôi hỏi Lâm: “Nếu chọn
chút một cho tới khi cao hơn tất cả, hoặc là tự tỏa hương thơm lạ từ tận trong tâm ra mà thôi”, Lâm nói, như một triết lý anh tự ngộ ra, từ tên mình.
50
một loài cây giống Lâm nhất, Lâm nghĩ mình giống cây gì?”, Lâm bảo mình giống rosemary, một loại cây gia vị bé xíu. Vì sao ư? “Rosemary, bất chấp điều kiện khắc nghiệt, cứ thế vươn lên, tỏa ra thứ hương thơm vừa mạnh mẽ vừa dễ chịu.” Vậy đấy, Lâm yêu và khám phá các loại thảo mộc gia vị như kiếm tìm, khám phá chính mình. Và như thế, mối tình đầu của Lâm đã đưa anh vào cuộc chơi khám phá bản ngã vô giá.
Giấc mơ rosemary và khát vọng ẩm thực Việt Như với các nhân vật khác của mình, tôi hỏi Lâm về những giấc mơ. Lâm bảo, lúc này đây, Lâm đang sống trong giấc mơ đời mình: Là một food blogger, một tác giả cookbook, một người kinh doanh ẩm thực. Khoảnh khắc tuyệt nhất mà Lâm cứ ngỡ mình mơ là khi cầm trên tay cuốn Nắng thảo mộc. Khi ấy, Lâm biết giấc mơ về di sản cá nhân, về việc truyền cảm hứng cho những người quanh mình đã trở thành hiện thực. Nhưng tôi vẫn chưa hài lòng với câu trả lời của anh, tôi kiên nhẫn “ép” Lâm vẽ tiếp bức tranh tương lai mà Lâm mơ ước, để rồi thần người xúc động khi nghe anh tâm sự, ràng “tôi khao khát trở nên giàu có nhờ ẩm thực, sử dụng tài sản của mình để giúp đỡ những người khác thay đổi số phận.” Rồi cái gì đến cũng đến, “quý ông sống nhầm thế
kỷ” - như cách một vài người bạn trêu Lâm - tiết lộ giấc mơ tưởng như hoang đường nhưng cũng đầy xác thực: “Khi về già, Lâm muốn mua một đồi nho vùng Toscana để nghỉ ngơi cùng những người thương yêu” Thế là chàng vẫn tìm đến nàng, mối tình đầu của chàng- nước Ý và hương rosemary ám ảnh chàng trong cả những giấc mơ… Một chia sẻ của Lâm làm tôi nghĩ từ “mơ” chưa đủ lớn để miêu tả. Đó là ước mơ mang ẩm thực Việt lên bản đồ ẩm thực cao cấp của thế giới. Tôi gọi giấc mơ đó của Lâm là khát vọng. “Người Pháp, tìm được cách để đem những món ăn giản dị nhất của họ lên bàn ăn của những nhà hàng đắt tiền. Người Ý chinh phục cả thế giới bằng những món mộc mạc, đậm hương vị tự nhiên. Còn ẩm thực của chúng ta? Cũng nhẹ nhàng, tinh tế chẳng kém ai mà những gì được biết đến vẫn chủ yếu là ẩm thực đường phố hoặc “của lạ”. Quá nhiều điều trong ẩm thực Việt chưa được đánh giá đúng mức. Điều Lâm muốn làm là góp phần đem ẩm thực Việt ra khỏi biên giới với danh nghĩa “fine dining” (ẩm thực cao cấp) chứ không còn là đồ ăn đường phố hay “exotic restaurant” (nhà hàng . Đề bài không dễ chút nào nhưng nếu làm được thì coi như đã hoàn thành tham vọng lớn của cuộc đời”.
Tôi đã hỏi Lâm về tình yêu Lâm kể về “muse” - nàng thơ
của mình, là một mối quan hệ trong quá khứ mà Lâm cảm thấy còn nhiều ân nghĩa chưa trả được. “Người bơm đầy adrenaline vào huyết quản của ta, khiến ta không do dự, không sợ hãi, hạ quyết tâm theo đuổi giấc mơ mà khi đó, ta nghĩ là “vì nàng” nhưng thật ra, tất cả lại tốt cho bản thân ta hơn cả…”. Vào thời điểm đó, không có “muse”, Lâm đã không bắt tay vào viết blog và cũng không chắc giờ này mình sẽ ra sao, có thể đang làm việc bàn giấy ở một văn phòng nọ và để sở thích nấu nướng trôi tuột đi đâu mất. Tôi không nhìn thấy Lâm khi Lâm trả lời câu hỏi này. Tôi tò mò điên lên khi nghĩ không biết mắt anh có long lanh lên khi viết những điều trên không nhỉ, trái tim anh ấy có đập nhanh hơn thường lệ? Tôi, cũng như bạn, tò mò về cô gái mà anh ấy muốn mời đi ăn tối ngay lúc này, chỉ để “ngồi ăn với nhau một bữa cho ra trò, nói đôi ba câu chuyện cho đỡ nhớ, chỉ thế thôi là đủ rồi.” Ngay bây giờ, tôi muốn tweet lên rằng: Tôi vừa có một buổi phỏng vấn gợi cảm nhất từ trước đến nay, với một chàng trai không thể sống thiếu một bộ suit hai khuy bằng vải len màu xanh thẫm, chọn trà và đồng hồ dây da. Mòn quà sinh nhật làm chàng thích mê là “một con dao Chef tốt, dài 20cm, cán kim loại. Với con dao vừa tay, việc nấu ăn sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Và thực tế, tôi đã làm như thế.
51
52
Nhà ở Hässelby bài: travelling kat
“... Chị check email và hơi gai sống lưng, hehe, thật thế, khi đọc Subject. Sáng nay, chính xác là lúc 10h sáng giờ Việt Nam, chị bấm like ảnh góc làm việc của em và status ngắn gọn, chợt nghĩ hay đặt em viết một bài về Ốc đảo bình yên cho Mơ. Chị nghĩ bất kỳ ai, đặc biệt là các cô gái đều mơ ước có một căn phòng riêng, xa hơn - là một căn hộ riêng, của mình. Mới nghĩ đến đấy thì lại lăn tăn về độ tuổi của độc giả - một teen có thể sở hữu căn hộ trong mơ như thế vào khi nào, năm họ bao nhiêu tuổi? Rồi chị tự trả lời rằng, có ai cấm chúng mình, cấm các bạn teen MƠ đâu? Chưa kể, độc giả của Mơ cũng không chỉ là các bạn teen. Thế nên với câu hỏi “Chị Vân ơi, chị có thích bài này không?”, em biết câu trả lời của chị rồi nhỉ...”
53
54
Có hai khoảnh khắc trong bộ phim Sex and the City, tôi chia sẻ được sâu sắc niềm hạnh phúc của Carrie Bradshaw: Khi cô ấy được Charlotte giúp tiền mua lại căn hộ nho nhỏ của cô ấy rồi khi gặp khủng hoảng trong cuộc hôn nhân với Mr.Big, cô ấy trốn về căn hộ ấy để được một mình và viết. Tôi luôn nghĩ căn hộ đó là chiếc hộp chứa đựng không chỉ bình yên, tự do mà cả bản ngã của cô ấy. Căn hộ ấy dạy cho Carrie bài học về lý tính và sự tỉnh táo khi nhận thư đòi tiền của Alden ngay sau khi hai người chia tay, dạy cô bài học về giá trị của không gian riêng tư, cũng như thế giới riêng tư khi cô và Mr.Big gặp những trục trặc đầu tiên trong cuộc sống hôn nhân. Căn hộ đó, chiếc bàn màu xanh
và ô cửa sổ phản chiếu bốn mùa New York ghi sâu trong tâm trí của tôi. Và thế là khi chênh vênh nhất - chia tay với bạn trai lâu năm, gia đình duy nhất của tôi ở Thụy Điển, tôi quyết định gom số tiền ít ỏi, nhờ bố mẹ hỗ trợ, vay tiền ngân hàng… để mua một căn hộ nhỏ xíu cho riêng mình. Và may mắn đưa tôi đến Hässelby. ”Bà ngoại chồng chị ở Hässelby đấy. Chỗ đó rất hợp với người già!” - câu nói của chị bạn làm tôi bật cười khi nghĩ về Hässelby. Ngay cả anh chàng môi giới bất động sản giúp tôi tìm được căn hộ này cũng thú thật: Khu này hợp với người già và anh đã mua tặng bố mẹ một căn nhà ở đây.
Khi đến Hässelby, tôi mới hiểu. Hässelby với Stockholm nôm na như... Ecopark với Hà Nội. Chỉ vài chục phút, bạn trốn khỏi sự bủa vây của giao thông, gió bụi, ồn ào... của một thành phố lớn để thư thả sống. Hässelby có một đường bờ biển dài. Nhiều người có tuổi sở hữu du thuyền mua nhà ở Hässelby vì Hässelby có một câu lạc bộ du thuyền và một bãi tắm đẹp. Từ khu dân cư ra biển, Hässelby có một rừng thông cho bọn trẻ con hái dâu rừng và nấm vào mùa Thu. Hässelby thân thuộc trong đầu người Thụy Điển là nơi để bạn mua một căn nhà nghỉ dưỡng mùa Hè. Còn với tôi, Hässelby đáng sống
55
hơn thế. Chỉ trong vòng 500m từ bến metro về nhà, tôi được Hässelby tặng cho đủ những điều nhỏ xinh. Hässelby có một tiệm hoa của một người đàn ông Trung Đông. Bàn tay thô ráp của ông cẩn thận cắt từng cành hồng, gói từng bó hoa tuyệt đẹp cho khách. Người đến tiệm của ông cũng không thường mua hoa để tặng. Họ - như những người Stockholm khác - có một thói quen mà tôi gọi là một thói quen rất thành thị: Mua hoa về nhà cắm vào chiều thứ Sáu hằng tuần, đều đặn. Thế nên những bó hoa ông gói cũng không phô trương, mà đơn giản và rạng rỡ. Hässelby có một tiệm đồ ăn Ý. Chiều nào đi làm về, tôi cũng thấy quán đông khách nhưng không hề ồn ào. Khách chủ yếu
là người sống quanh đó. Họ ngồi nhâm nhi ly rượu vang và trò chuyện, dưới chân là những chú chó to nằm ngủ yên lành. Mọi người dường như đều biết nhau, qua cách họ trò chuyện, chào hỏi những người đi qua. Tôi và đoàn người vừa nãy thôi đang vội vã rời tàu điện ngầm, giờ bước chậm lại, thanh nhàn hơn khi về đến Hässelby. Căn hộ tôi mua cũng nhỏ xíu như ngân sách của tôi. Nhưng may mắn thế nào, tôi có một căn phòng kính lộng lẫy nhìn ra đường. Tôi dành căn phòng kính đó cho bàn viết, một vài bức tranh và sách. Cuối tuần, khi không phải đi làm, tôi ngồi trong căn phòng kính đó để viết và nhâm nhi tách cappuchino.
Rồi cũng như ô cửa New York của Carrie, căn phòng kính của tôi sẽ được chứng kiến bốn mùa Stockholm, chứng kiến những tháng ngày hạnh phúc, tự do và yên bình của tôi. Hơn một lần, tôi tự hỏi: Nhà ở đâu với những người như tôi - cứ băng qua những đường biên giới, không ngại những chuyến di cư và sống chênh vênh giữa hai nền văn hóa. Sáu năm từ ngày tôi rời Việt Nam, tôi chuyển nhà sáu lần, 20 lần sống trong nhà người lạ qua CouchSurfing rồi AirBnb. Và giờ, tôi nhận ra, tôi đã tìm được nhà thực sự. Nhà của tôi ở Hässelby, nơi bão, gió rét hay cả những vội vã, lạc lõng, đều dừng sau cánh cửa…
56
Một cuộc đời để lãng quên bài: hiền trang
Trong chiếc mũ rộng vành huyền thoại, đứng trước cánh cửa màu xanh có bậc cầu thang dẫn lên, nơi Paul ở tầng trên, còn Holly ở tầng dưới, và nàng huýt sáo để gọi một chiếc taxi dừng lại. Một cảnh chừng như không có gì. Kỳ thực, Audrey tiết lộ, vì nàng không thể nào tự huýt sáo, nên tiếng huýt sáo ấy đã được lồng thêm vào trong phần hậu kỳ. Tiếng huýt sao ấy là của ai? Của một nhân viên trong đoàn làm phim chăng? Hay là của một diễn viên? Cũng có thể là một người bất kỳ nào đó họ bắt
gặp. Dù gì thì cũng không thể nào biết được. Trong phần cuối phim chắc cũng chẳng ai credit cho người đã thực sự huýt sáo. Chỉ là một tiếng huýt sáo thôi, có gì quan trọng đâu. Luôn có những người sinh ra để tỏa sáng, để những tấm áp phích của nàng chăng khắp nơi, để chiếc váy nàng vận trên người trở thành huyền thoại, để ngay cả một mẩu thư tay do nàng viết cũng bán được với giá cả chục ngàn đô la, để gương mặt nàng được in lên những con tem bay
đi khắp năm châu bốn biển, để trăm thế hệ sau vẫn bắt chước mái tóc cùng đôi lông mày rậm của nàng... Một trong số đó là Audrey Hepburn. Nhưng cũng có những kiểu người như người đã lồng tiếng huýt sáo trong Breakfast at Tiffany's ấy. Một người vô hình, ánh hào quang sẽ không bao giờ tỏa đến. Họ biến mất và những tàn tích cũng không còn. Như những người theo sau Moses đi qua Biển Đỏ. Ai đứng sau Moses? Tất nhiên là những người Hebrew. Nhưng người Hebrew nào? Không
57
58
biết. Chúng ta chỉ biết mình Moses. Đó là chuyện tất nhiên thôi, chẳng có gì đáng trách hay đáng buồn hay đáng suy ngẫm cả. Thế mà cũng có lúc băn khoăn tự hỏi, rằng những người đã ở đó, những người đã sống, những người đã chết, những người ấy là ai. Giải thưởng điện ảnh nổi tiếng nhất thế giới, Oscar, không có giải cho người đóng thế. Đó là điều các đạo diễn gạo cội như Steven Spielberg, Martin Scorsese, James Cameron,... đã cố gắng đấu tranh trong nhiều năm gần đây. Những người đóng thế luôn được mô tả là can đảm và can trường, nhưng họ chỉ là những người hùng bị quên lãng. Năm 2012, Hal Needham - diễn viên đóng thế lão làng - nhận được giải Oscar danh dự ở tuổi 81, với miêu tả "người sống sót may mắn nhất". Tuy nhiên, nếu không phải trong giới làm phim Hollywood, chắc cũng không ai nhớ đến ông ấy. Một số công việc đáng giá dù nó không đáng để nhớ đến, hay là vì nó không đáng để nhớ đến? Nếu một người diễn viên đóng thế muốn người khác nhớ đến anh ta, anh ta sẽ không thể là một
diễn viên đóng thế vĩ đại. Bạn sẽ không thể biết kẻ thầm lặng nào đã đóng thế cảnh xe đua đối đầu máy bay phản lực trong Fast and Furious, hay những kẻ trong các pha mạo hiểm của James Bond, Die Hard, X-Men, Transformers thực sự là những ai. Pierce Brosnan thực sự là những ai? Sean Connery thực sự là những ai? Daniel Craig thực sự là những ai? Có khi người mà chúng ta đã từng ngưỡng mộ đấy lại không hẳn là người đó, mà là người đó cùng vô số những người khác. Nếu chúng ta biết được, mà không, chúng ta sẽ không biết đâu, chúng ta chỉ biết rằng có quá nhiều điều chúng ta không biết về thế giới. Thế giới phẳng ư? Không hề. Nó là một mặt phẳng với vô vàn những nếp gấp mà không ai lật lên để xem có cái gì bên dưới. Vì cái gì ấy không hề quan trọng với phần lớn trong số chúng ta. Điều ấy là có thực. Như vô số chuyện buồn có thật khác tồn tại trên đời. Mà với nhiều người, cũng không hẳn là chuyện buồn...
Lang thang trên mạng
59
Những status bạn đọc được của bạn bè hay tình cờ bắt gặp khi lang thang trên mạng, mà khiến bạn vui nguyên ngày, hay nhiều khi rưng rưng...
ang __________ @chuong__d________________________ g ___________ nghĩ gì tron
h đang cũng hỏi an rk Ma , au nh Lúc nào gặp đầu. h thao ổi chiều, an bu t… hế sự i m nó tâ h i An , anh kế hoạch đờ ện buổi sáng chiêm bao, ấc Anh kể chuy gi g ữn yệt về nh thầm kín… thao bất tu những chuyện cả và i, ườ ng một câu duy ấu gì Mark. hỏi đó. Chỉ u câ Anh không gi là ng c nào cũ a, Còn Mark, lú nhận. g cho anh nữ n lặng đón yê i rồ … g dành riên ất ôn nh kh ng cũ hỏi ấy Đã thế, câu y như vậy. giãi bày. người khác tỉ 2 i hỏ riêng anh để rk a Ma củ là rk thấy, Ma Mà anh vẫn ng tay thì Mark đa Mark. ện và uy h ch an kể ỉ Ch y sưa anh đang sa Âu. Dù cho lúc ên phố châu tr a ki ai i vớ hoàn toàn, trong tay i yên lặng rồ i, hỏ u Mark đặt câ ấy, lại câu hỏi Rồi lại đặt 1 triệu lần. thế giới. với Và làm chủ này keo kiệt Mark là gì? a ại củ lo i ân hỏ nh u Câ cả giản nhất mà Câu hỏi đơn rk: nhau, trừ Ma nghĩ gì?” ng - “Anh đa
60
Boutique________ r e w o l F __ re @Métaph_o_________________________ ___________ ên ban công
chiếu tr g vạt nắng ôn tr n . Nơi này cò i y tô chuyển màu ã đ ố h p Mới trưa nà h n ây giờ thà nhà c ạ n h , b sắp mưa. mà cuộc đời ân những gì i tr ra Và a. ho , tôi nhận những loài ẻ sắp rời đi tr im ổi Tôi tri ân tu sự i Tôi cảm thấy cho mình. Kh o. đã đem lại quá vội vã. y nà ào huyên ná ng số a sự iên trong ồn nh g c on tôi bước qu mặ tr ng i, n, sự im lặ ộc đối thoạ lặng xâm lấ ữa những cu gi sự im lặng. a, t nữ mộ g i ăn tạ ch n o tồ nà n ế Dù th a tôi, vẫ đối thoại củ những cuộc ng đã không được, và cũ i lạ ở tr ể là một cặp a, không th ông trở lại, kh g ưn Ngày hôm qu nh t , khi bắt ệc không mấ tật lơ đễnh ng i ma i thể mất. Vi Tô ? ớc đường. Tô hay nghịch ước những bư tr ều t tỉ lệ thuận đi yế g qu ữn thiếu cả nào trong nh đầu do dự và sự đặc biệt ốn nơi có ợc ch đư ở m ổn tì n sự an ợc đư m đã không cò tì i uất mặt, ở nữa. Tôi lạ t chiếc ô kh t mộ ng "đặc biệt" ma ốn kín, yêu mộ nh. Tôi mu anh năm khép ấy qu th sổ thể giấu mì m a cả cử n nhà có rớm lệ. Tôi và tôi trong một că gì lúc tôi i nó o nà chiếc kén, i t kh mộ g h ôn àn kh th i đan ngườ vừa nồng của mình đã lạnh nhạt, ơ, ờ th mọi nỗi niềm a vừ c kén đó, ở trong chiế cần. không nhiệt, bất ể nói. Cũng th g ôn kh i những lờ Tôi có chưa ồn bã bằng ưa kịp nói. ch i i với Không gì bu lờ g ữn không thể nó bằng nh u gì đa Có ng y? ươ na y? gì th ng hôm ong kiếp nà với buổi sá cùng tôi tr rời ận kịp nói gì ph sẽ n ta yê chúng i đã du sợ ườ i ng tô n , co ên g n nhữn i vô bi sách, dạy co trình đến cõ ng có cuốn Tạ ợc y đư Trong hành Tâ i he ườ ng c chết. Ng . Tôi không đã tay nhau lú vào sự chết ớc bư biết chúng ức th ấy, mà tôi gi a ho người phương i bụ của những lời nói nào t nhiều lần. ứ thì thầm rấ quá nhiều th oài việc có ết ng bi , g ng ôn rằ kh u thứ nhận ra iề i nh tô á qu y, n đâ Đến g ta cò mở lời, chún không biết không lắng nghe. g thể nói và ôn Kh ế. th như nh cầu i tay nhau, ên những ti rờ tr đã c, lạ ta g ên Chún mất li n người đã .. thể nghe. Co độc rã rời. cô g g nhữn on tr , rẽ g riên
@Life th ough he ___________r ____________r_ fisheye lens _____________ _________ Chún
_ g ta sống tr ong một thế nhoáng và nự gi ới ngập tràn nh c cười nhưn ững thứ hào g lại được chăm chút tớ tung hô cổ i vẻ bề ngoà xú y. Người ta i, nói ra nh thân với tầ quá n suất nhiề ững điều ảo u đến mức ch tưởng về bả cũng bị thôi ính bản thân n miên rồi ti họ cuối cùng n vào hình mất mình th ảnh họ tự vẽ ực sự là ai , đến từ đâ nên mà quên u và muốn đi về đâu. Tình cảm ch ân thật thì bị chụp mũ kém cỏi. Ch là nghèo nà úng ta đâm n, yếu đuối ra mình bằng cá sợ hãi, cố và che giấu tì ch phủ lên nh cảm thật nó rằng không những lớp vậ của có chúng th t chất kém th ì chẳng có tựa nào để ật hơn, tin minh chứng người khác nào, chẳng tin vào tình Lớn lên, tr có điểm cảm của bạn. ưởng thành, cũ nhân cách rõ ng có nghĩa là chúng ta rệt. Cũng là mà khoảng cá định hình lúc bạn nhận ch vô hình ra có những giữa họ và theo thời gi người bạn bạn cứ trở an. Một tin nên xa dần nhắn, một cú dễ dàng như hơn trước. Chún điện thoại g ta đã hết đã không cò giả làm cảnh n tuổi để cùng sát và tên chơi đồ hàng trộm: Chúng hướng hoàn toàn khác bi , ta đã thực sự đi về ha ệt, đứng về chia sẻ dù i hai phía đố là những qu i lập, khôn an điểm sống g thể cơ bản nhất . Hôm nay tôi ngồi trong công viên, sở, nghĩ về ăn vội vàng một người bạ bữa trưa cô n mà tôi đã lớn lên. Tô ng i cảm thấy đánh mất nh bất lực, kh ư thế trong từng ở lì nh ông có sự lự khi à tôi cả th a chọn. Cô áng trời kh tôi vào lòng ấy đã i chia tay khi tôi sợ người yêu, hãi lúc nghe ung thư, ch đã ôm úng tôi đã tin người th từng thân th tất cả nhữn ân có th ể mắc iết đến thế g gì chúng nào... Nghĩ tôi đã từng như hai ngườ tới trải qua, mà i xa lạ, tô giờ thành ra i thấy đồ ăn nhạt thếch. trong miệng Tôi khóc nh ư con nít bị khô khốc và chơi mà buộc người khác phải im lặng gi một cô bé ch ành mất đồ không được ừng ba bốn lên tiếng. tuổi tiến lạ Cho tới khi mặt tôi bàn i gần tôi, tay bé nhỏ chìa ra trướ mũm mĩm của lớp da mỏng c em, trong lò tới mức nhìn ng bàn tay hỏi tại sao rõ gân xanh với tôi lại khóc là những bô ng cúc dại, vào một ngày em nắng đẹp nh Có những lú ư hôm nay. c, trưởng th ành là một đớn: khi cứ việc vô cùng ngỡ rằng mì buồn bã và nh đang đấu mình muốn, đau tranh để có ta lại chấp được những nhận để đánh rất quý giá. thứ mất quá nhiề u điều đã từ ng
61
62
Rủ nhau tìm lại “cơn mưa rào” bài: linh nhi
63
“Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.” (Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi).
Dòng phim thanh xuân lúc nào cũng được khán giả yêu thích. Có hài hước với những trò nghịch ngợm, có rung động với mối tình đầu, có buồn bã khi tình cảm không được đáp lại, có đau khổ khi phải chia xa, có nuối tiếc khi nhiều năm qua đi và gặp lại bạn bè… Chẳng thế mà từ khi Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi gây xôn xao cả châu Á, đã có hàng chục bộ phim lấy đề tài này ra đời. Việt Nam cũng vừa có phim điện ảnh 4 năm 2 chàng 1 tình yêu ra mắt. Nếu bạn mới gia nhập cộng đồng fan dòng phim này, cần một vài gợi ý chất lượng, thì hãy ngó qua ba cái tên sau nhé!
Điều tuyệt vời nhất của chúng ta (With you) Tuy chỉ là một web-drama (phim
chiếu trên mạng) nhưng Điều tuyệt vời nhất của chúng ta vẫn lập kỷ lục về lượng người theo dõi. Cô bạn Cảnh Cảnh đã từng trải qua nhiều chuyện buồn thời trung học: Nghe giảng không hiểu, điểm thấp lè tè, bố mẹ không êm ấm,… nhưng chính cậu bạn cùng bàn Dư Hoài với nụ cười dễ mến, và hai cô bạn thân Giản Đơn và Niên Niên đã giúp Cảnh Cảnh có những ngày thanh xuân vô cùng đáng nhớ. Sau khi tốt nghiệp, Dư Hoài bỗng nhiên biến mất. Nhưng Cảnh Cảnh thì vẫn nhớ rất rõ những hồi ức ngày xưa, bởi trong suốt ba năm học ấy, dù cho Cảnh Cảnh nhìn về hướng nào thì cô vẫn thấy tràn ngập hình bóng Dư Hoài ở đó. Bên cạnh phần lãng mạn, Điều tuyệt vời nhất của chúng ta cũng đề cập thẳng thắn đến nhiều rắc rối mà teen phải đối mặt như nỗi buồn khi bố mẹ ly hôn, đam
mê môn này nhưng lại bị người lớn ép phải lựa chọn ngành khác Chính vì thế mà phim càng trở nên thực tế và gần gũi hơn.
Năm tháng vội vã (Back in time) Thời học sinh, chắc chắn ai cũng từng có ít nhất một nhóm bạn thân gắn bó không rời, ngày nào cũng gặp nhau trên lớp mà tối về vẫn rủ rỉ gọi điện chuyện trò. Năm nhân vật chính của Năm tháng vội vã cùng thế. Phương Hồi hiền lành, Trần Tầm kiêu hãnh, Kiều Nhiên trầm lặng, Lâm Gia Mạt xinh đẹp nữ tính, Triệu Diệp vô tư. Họ đã thân thiết như anh chị em một nhà, trải qua những lúc vui nổi trời và cũng không ít lần xích mích hiểu lầm. Rồi Trần Tầm và Phương Hồi đã nảy sinh tình cảm đặc
64
biệt với nhau. Trong khi đó, Kiều Nhiên cũng âm thầm thích Phương Hồi từ lúc nào không rõ, nhưng quyết định giữ kín trong lòng để không ảnh hưởng đến tình bạn. Năm tháng vội vã đã có những chi tiết cực hài hước với những trò nghịch ngợm của ba chàng trai, lại khiến khán giả mềm lòng với những bối rối khi lần đầu tiên trái tim loạn nhịp của người khác, rồi lại buồn bã khi nhìn 5 người bạn thân tan tác chia xa trước sóng gió. Để rồi sau này gặp lại, họ chỉ biết tiếc nuối. Nếu Kiều Nhiên dám nói ra trái
tim mình, biết đâu mọi chuyện sẽ tốt hơn? Nếu Phương Hồi cứng cỏi hơn, chắc gì Trần Tầm đã đến với cô gái khác. Quan trọng hơn, giá như tất cả bọn họ bớt đi cố chấp, chịu khó mở lòng hơn thì mọi chuyện đâu có tệ đến thế. Nhưng tuổi trẻ đã qua rồi thì chẳng thể giữ lại được, chỉ còn là hồi ức đẹp trong lòng mỗi người mà thôi.
Bạn cùng lớp của tôi (My old classmate) Là một phim điện ảnh kinh phí
thấp, nhưng Bạn cùng lớp của tôi đã từng qua mặt cả Captain America: The Winter Soldier để giành ngôi phim ăn khách nhất rạp chiếu Trung Quốc. Chỉ sau hơn một tuần ra mắt khán giả, phim đã thu về tới 300 triệu NDT (khoảng 1.000 tỷ đồng), tiếp tục giúp dòng phim thanh xuân vườn trường nở hoa rực rỡ. Kịch bản phim được lấy cảm hứng từ ca khúc cùng tên của ca sĩ Cao Hiểu Tùng. Từ ngày còn bé xíu, cô bé cận thị nhút nhát nhưng học giỏi Tiểu Chi đã được xếp ngồi cạnh cậu bạn ngốc nghếch môn gì cũng kém
65
Lâm Nhất. Họ gắn bó với nhau qua tiểu học, lên tận trung học vẫn ngồi cạnh nhau. Lâm Nhất ngày càng yêu mến cô bạn xinh xắn tốt bụng, và Tiểu Chi cũng chẳng thể thờ ơ trước cậu bạn chân thành. Hai người yêu thương nhau nhiều đến mức Tiểu Chi cố ý thi trượt đại học Bắc Kinh danh giá để có thể theo học một trường kém danh tiếng hơn, miễn vẫn được cùng lớp với Lâm Nhất. Còn Lâm Nhất cũng quyết tâm học hành chăm chỉ, để có thể cùng Tiểu Chi sang Mỹ du học như ước mong của cô. Nhưng chẳng ai ngờ Lâm Nhất có thẻ sang Mỹ, thì
Tiểu Chi không thể đi theo. Dù không ai nói lời chia tay, nhưng cả Lâm Nhất lẫn Tiểu Chi đến biết khoảng cách địa lý, khác biệt thời gian sẽ khiến họ rời xa nhau. Và đến một ngày sau 10 năm biệt ly, Lâm Nhất ở nơi xa xôi nhận được thiếp mời dự đám cưới của Tiểu Chi. Lời thoại trong Bạn cùng lớp của tôi được khen là lãng mạn y hệt các truyện ngôn tình. Chưa kể Châu Đông Vũ và Lâm Canh Tân vừa có ngoại hình trẻ măng, diễn xuất lại rất ăn ý khiến khán giả vừa mới vui mừng cho cặp đôi tình đầu, đã lại nuối tiếc khi
họ xa nhau. Đoạn kết của phim, tuy không có hậu, tuy cũng là một cảnh đám cưới khá giống với phim Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi, nhưng lại là một lựa chọn hợp lý. Lâm Nhất muốn mọi chuyện trở lại như xưa, nhưng Tiểu Chi đã nhận ra rằng tuổi thanh xuân đã đi qua rồi, ai cũng đã trưởng thành và phải bước tiếp. Họ chỉ có thể nhớ lại những ngày tháng cũ, chứ không thể quay về ngày đó được nữa.
66
Vượt qua chính mình bài: hoài nam
Thành công quá sớm luôn là lời nguyền đối với các diễn viên, đặc biệt ở tuổi thiếu niên. Sự nghiệp của họ thường kết thúc ê chề, bởi không vượt qua được cái bóng của chính mình. Chỉ một số ít, với nỗ lực không ngừng và hướng đi đúng đắn, mới trụ lại và được công nhận trong nghề. Daniel Radcliffle, nhiều khả năng, là một trong số đó.
67
68
Daniel Radcliffe không có tài khoản Facebook hay Twitter, vì nghĩ rằng như thế công việc sẽ dễ dàng hơn. Anh không có sở thích tốn kém nào như mua xe hơi hay du lịch. "Niềm vui của tôi là kem và bánh qui, chắc chắn sẽ không khiến tôi phá sản," anh nói.
Áp lực thành công Không ai không biết loạt phim 7 phần Harry Potter. Cũng chẳng mấy ai xa lạ Radcliffle, cậu bé “may hơn trúng số” được vào vai chính. Sau 10 năm gắn bó với thế giới phù thủy, chàng trai đến từ Fulham, Luân Đôn đã trở thành ngôi sao thế giới. Về mặt tài chính, nhận tổng cộng 110 triệu đôla cát-sê, Radcillife nhiều lần nằm trong danh sách thiếu niên giàu nhất nước Anh, ngang ngửa với Hoàng tử William. Tháng 12/2015, ở tuổi 26, anh được gắn sao tại Đại lộ danh vọng ở Hollywood, ngôi sao số 6801. Đó là thành tựu mà hàng ngàn diễn viên khác phải phấn đấu cả đời để đạt được. Nhưng thành công quá sớm luôn là con dao hai lưỡi. Hầu hết các diễn viên nếm mùi danh vọng ở tuổi thiếu niên, đều gặp khó với nghề khi trưởng thành. Không ít người biến mất khỏi màn ảnh. Không thiếu ví dụ để kể: Macaulay Culkin với Home Alone (Ở nhà một mình, 1990), Haley Joel Osment với The Sixth Sense (Giác quan thứ sáu, 1999), Abigail Breslin với Little Miss Sunshine (Hoa hậu nhỏ ánh dương, 2006)… Gần đây, nữ diễn viên tuổi teen Chloë Morezt, được yêu mến từ Kick Ass (Siêu anh hùng, 2010) hay Hugo (2011), vừa tuyên bố tạm dừng đóng phim vì mất phương hướng. Lý do dẫn đến hiện tượng này không khó hiểu. Một là, các diễn viên nhí khi được tung hô quá sớm, thường dẫn đến không còn biết mình là ai và trượt dốc. Hai là, họ
thường không thể xóa đi trong tâm trí khán giả dấu ấn của vai diễn thành công trước đó. Và cuối cùng, họ bị “chết vai”, không thể phát triển tài năng trong nghề. Một kiểu lời nguyền của danh vọng. Radcliffle không là ngoại lệ. Sau Harry Potter, anh bị vai diễn phù thủy đè nặng trên vai. Dù tham gia nhiều phim ở đủ thể loại, như The Woman In Black (Người đàn bà áo đen, 2012) hay Horn (Sừng, 2013) dấu ấn của Radcliffe rất mờ nhạt. Harry Potter còn gây ra một vết thương nặng nề khác: Nghiện rượu. Radcliffe từng tiết lộ mình luôn say xỉn từ năm 18 tuổi vì “gặp khó khăn ở trường, tồi tệ ở mọi thứ, không có tài năng rõ ràng nào”. Trên màn ảnh là người hùng, nhưng ngoài đời, Radcliffe chỉ là một cậu học sinh bình thường, lạc lối.
Rèn dũa tài năng Radcliffe bắt đầu hồi phục vào năm 2010, sau quyết định bỏ rượu. Anh nhận thức được vấn đề chính là “tài năng”, chỉ người có tài thực sự mới đứng vững. Và cách giải quyết duy nhất là trau dồi nó. Lựa chọn của anh rất đúng đắn: Kịch nghệ. Sân khấu là nơi rất thích hợp để các diễn viên trẻ học nghề, bởi phải luyện tập với cường độ cao, và đòi hòi sự toàn mỹ. Vở kịch đầu tiên Radcliffe tham gia là Equus, vào vai một chàng trai có sự ám ảnh với… ngựa. Có một cảnh đòi hỏi khỏa thân, và Radcliffe không hề ngần ngại thể hiện, dù gây tranh cãi. Vai diễn đó nhận được lời khen của
giới phê bình, gần như là đầu tiên ngoài thế giới phù thủy. Một vai “biểu lộ được sức mạnh tâm lý và sức hút như điện trên sàn diễn”, tờ The Daily Telegraph nhận xét. Vậy là song song với các phim điện ảnh, vốn không được đánh giá cao thời gian này, Radcliffe đều đặn xuất hiện mỗi cuối tuần ở sân khấu kịch. Anh hoàn thiện khả năng nhập vai, và đến vở How To Succeed In Business Without Really Trying (Thành công không cần cố) năm 2011, Racliffe được giới nhà nghề công nhận. Điều đáng kể nhất, là tinh thần cầu tiến của anh. Radcliffe luôn tìm cách vào các vai khó hoặc lạ lùng, để rèn dũa khả năng. Ngoài vai khỏa thân trong Equus, anh còn tham gia Kill Your Darlings (Giết người yêu, 2013), trở thành xác chết phun nước trong Swiss Army Man (Xác chết biết nói, 2016). Đây gần như là vai điện ảnh đầu tiên Radcliffe chinh phục được giới phê bình. Và đến cuối năm, vai diễn nặng kí điệp viên ngầm trong Imperium (Quyền lực tối thượng), đầy hứa hẹn cho một đề cử Oscar. Với Racliffe, đó là tương lai, còn Harry Potter đã là quá khứ, không gì hơn một bước đệm. Sau khi quyển tiểu thuyết thứ 8 Harry Potter And The Cursed Child (Harry Potter và đứa trẻ nguyền rủa) ra mắt, nhiều người đã hỏi liệu anh có muốn trở lại với cậu bé phù thủy hay không. "Tôi nghĩ 10 năm là quá dài dành cho một nhân vật," anh nói."Tôi thích làm những thứ như Swiss Army Man hay Kill Your Darlings, để mọi người biết rằng tôi muốn sự khác biệt và thử thách."
69
Trào lộng về cô đơn bài: hoài nam
Có rất nhiều từ ngữ có thể dùng để miêu tả Swiss Army Man (Xác sống biết nói, 2016), bộ phim hài mới nhất của “Harry Potter” Daniel Radcliffe. Chỉ có một từ không thể dùng: Lặp lại! Một tác phẩm độc nhất, kì quái, trào lộng đến không tưởng, và chứa đựng những thông điệp xúc động về nỗi cô đơn tuổi trẻ.
70
Daniel Radcliffe nói rằng Swiss Army Man là bộ phim hài lòng nhất sự nghiệp của anh.
Cốt truyện kì dị Cảnh phim đầu của Swiss Army Man là về một vụ tự tử. Trên bờ biển hoang vắng, Hank (Paul Dano) trong bộ quần áo rách rưới và râu tóc bù xù, chuẩn bị đưa đầu vào thòng lọng. Bỗng cậu ta nhìn thấy một xác chết bị sóng đánh dạt vào. Do ngạc nhiên, Hank vô tình trượt chân và mắc họng vào sợi dây. Cậu thoát chết khi sợi dây đứt vì mục quá. Hank chạy đến kiểm tra xác chết - cũng là một chàng trai trẻ, thì cái xác bỗng nhiên… đánh rắm. Không phải một, mà là một chuỗi rắm dài, không dứt, nổ bụp bụp. Nếu bạn nghĩ đây quả là một cảnh cực kì quái đản, thì xin lỗi,
chưa đâu! Cảnh tiếp theo, Hank vốn là kẻ bị lạc vào hoang đảo này, bỗng nghĩ ra cách thoát thân thần kì. Đó là… trèo lên người xác chết, và dùng rắm như phản lực để lướt đi. Cả hai phóng như bay trên mặt nước, và cuối cùng, đến được đất liền. Ngay lúc đó, cái xác bỗng cất tiếng nói. Nó nhận mình tên là Manny (Daniel Radcliffle) và muốn kết bạn với Hank. Thế là, một người một xác, tìm cách cùng nhau trở về với loài người. Đó là cách Swiss Army Man... đuổi hết khán giả đi, khi công chiếu ở Liên hoan phim Sundance hồi đầu năm. Rất nhiều người đã bước ra khỏi rạp, bực tức đến mức văng tục. Bởi vì đây có thể là thứ quái đản và tục tĩu nhất họ từng xem.
Trong phim, bất chấp mọi qui tắc lô-gic, Hank sử dụng cái xác Manny để lấy nước uống, chặt cây, săn thú, khiêu vũ, đóng vai… Cả hai còn kể cho nhau nghe về nỗi ám ảnh tình dục, về... đánh rắm, và đủ vấn đề linh tinh vớ vẩn khác. Có gì hay ho ở những thứ ấy? Câu trả lời, chính xác hơn là phần thưởng tuyệt vời, chỉ dành cho những người đủ kiên nhẫn xem đến hết phim.
Ngọc trong đá Tái hiện hiện thực luôn là mục tiêu khó khăn của bất kì bộ phim nào. Cần đến rất nhiều kĩ năng, trải nghiệm, công sức, để mang được một chút hiện thực lên màn ảnh. Nhưng khó
71
hơn điều đó nữa, là tái hiện thế giới nội tâm. Chúng ta thấy một chàng trai buồn bã ngồi trên xe buýt. Dễ dàng để đưa hình ảnh đó lên phim. Nhưng làm thế nào để đưa ra những gì đang diễn ra trong đầu chàng trai ấy? Những phức hợp cảm xúc của nỗi đau, cô đơn, tuyệt vọng? Hay những khát khao, mơ mộng, những dấu hiệu của tình yêu, của niềm vui? Swiss Army Man có thể nói là một trong rất ít tác phẩm làm được điều này, và làm rất xuất sắc. Bộ đôi đạo diễn Dan Kwan và Daniel Scheinert không xây dựng một thế giới hiện thực trong phim, mà là thế giới tâm tưởng của Hank. Cậu là một học sinh trung học thất bại,
không bạn bè, không tình yêu. Cậu bị nhốt trong hoang đảo cô độc của chính mình. Hành trình trở về đất liền, là cuộc đấu tranh của Hank trước khi quyết định: Liệu thế giới này có đủ đẹp để tiếp tục sống trong đó? Khi đặt trong góc nhìn này, từ một bộ phim quá sức thô tục và ngớ ngẩn, Swiss Army Man trở nên đầy ý nghĩa. Còn nơi nào khác người ta có thể đối mặt với bản chất của mình, một cách trung thực nhất, ngoài trong tâm tưởng? Đó không phải điều dễ dàng. Khi đối mặt với bản thân mình, Hank buộc phải nhìn vào những thứ trần trụi nhất, như mọi người đều phải “ị” mỗi ngày, hay phải đánh rắm, tự sướng… Và
cũng chỉ có nhìn vào sự thật, cậu mới phát hiện vẻ đẹp ở đó: Tình yêu. Hành trình của Hank và Manny trong phim là độc nhất vô nhị. Sự hài hước của phim cũng thế. Xuyên suốt bộ phim là những tình tiết quái đản, đen tối đến bật cười, đồng thời cũng ẩn chứa nỗi cay đắng. Cùng với diễn xuất thuyết phục của bộ đôi Dano và Radcliffe - có thể nói là vai diễn đáng xem nhất của anh sau Harry Potter, Swiss Army Man là một viên ngọc của dòng phim độc lập năm nay. Một viên ngọc được bọc trong lớp đất đá gồ ghề, và chỉ dành cho những người xem hiểu rằng: Tình yêu trong đời cũng thế.
72
Sức nặng của lời nói bài: mai chi, ảnh: greall
Anh à, Em thích được đi tới những vùng đất xa lạ. Như lúc này chẳng hạn. Ở thành phố với những kênh đào chằng chịt và hơn 400 chiếc cầu đi bộ, nơi sản sinh ra loại bánh bussolai buranelli màu vàng có hình dáng kì cục và một con phố mang tên Maria Callas này, em không hiểu được ngôn ngữ của họ, những điều họ nói, những thông điệp họ muốn truyền tải. Kể cả khi dừng chân ở khu chợ họp giữa quảng trường cạnh nhà thờ để mua một chùm nho có giá chỉ bằng một nửa giá niêm yết trong siêu thị ở Paris, hay cố chọn ra vài tấm bưu ảnh màu sắc hài hòa nhất để gửi người thân và bạn bè, em cũng phải dùng đến óc phán đoán để cố hiểu những câu hỏi của bà bán hàng, người phụ nữ nhiều tuổi đội khăn đen cài một bông hồng đỏ trên ngực áo. Hay như khi em lạc đường vì điện thoại hết pin, không có tấm bản đồ trên tay, người đi đường duy nhất có thể giúp em là một bà cụ không nói được một chữ tiếng Anh nào. Em viết ra giấy địa chỉ khách sạn, và cứ thế đi theo bà khi bà vẫy tay ra hiệu: Nếu không nhìn vào đôi mắt ấm áp của người phụ nữ hai tay xách hai chiếc giỏ mây đựng đầy rau quả đó, làm sao em dám đi theo bà mà không chút dè chừng... Dường như, chỉ khi nào ngôn ngữ hoàn toàn bất lực, chúng ta mới viện tới ánh mắt và cử chỉ. Trong khi đáng lý ra phải là chiều ngược lại: Dù cùng chung một ngôn ngữ hay không, thì thông điệp của đôi mắt và hành động của đối phương mới là điều đầu tiên cần được chú tâm, là những gì đáng được tính đến trước hết, chứ không phải là những lời nói. Chúng ta thường xuyên để mặc mình bị chi phối bởi những gì đôi tai ta nghe thấy, mà quên mất hai điều cốt lõi này: Ánh mắt và cử chỉ - thường thì, chúng không thể, hay đúng hơn là không biết nói dối.
Như hôm nay, em ngồi nghỉ chân trên một chiếc ghế trong công viên, cạnh một con kênh nhỏ. Giữa cái nóng 37 độ C và đám đông những khách du lịch lạc lối chen chúc nhau trên những con phố nhỏ hẹp lắt léo, khoảnh đất mát rượi dưới những vòm cây xanh này như một ốc đảo khiến người ta cảm thấy thư thái dễ chịu. Ngồi đối diện em là hai người già, một người đàn ông, một người đàn bà. Em vốn hay chú ý quan sát những cặp đôi nhiều tuổi, tìm ở họ hình ảnh mà em mong anh và em có thể trở thành như vậy, sau ba hay bốn mươi năm nữa. Đã vậy hai người lớn tuổi này lại nói tiếng Ý, thứ ngôn ngữ du dương dễ cuốn hút em. Vậy nên em đã bình thản đeo cặp kính râm để tiện theo dõi cuộc nói chuyện của họ, mà không bị phát giác. Bà cụ đó nhìn xuống hai bàn tay của mình đang đan vào nhau, và nói rất lâu. Bà không cao giọng, cũng không nói quá nhỏ, bà nói mà không hề ngẩng đầu lên, cũng không cho người nghe xen vào. Ông cụ cũng không hề tỏ ý muốn cắt ngang lời bà: Từ đầu tới cuối, ông luôn quay sang nhìn về phía bà. Hai người không nhìn vào mắt nhau, cho tới khi bà ngừng nói, đưa tay vào túi xách đang để bên cạnh, lấy ra một xấp thư khá dày, buộc dây gai, và đặt nó vào tay ông cụ. Tới lúc đó thì họ nhìn nhau. Em không biết tại sao, em hình dung ra họ là người yêu của nhau ngày còn trẻ, nhưng vì một lí do bất khả kháng nào đó, họ đã không thể ở bên nhau, rồi khi về già, chồng của bà cụ đã qua đời, ông cụ lại tỏ ý muốn được chăm sóc bà, bầu bạn cùng bà, một cách tế nhị qua những lá thư. Nhưng bà vẫn không thể đồng ý, nên đành trả chúng lại cho ông. Bà đã rất bình tĩnh, cho tới khi hai người nhìn vào mắt nhau, ông đưa tay vuốt phẳng lại xấp thư, chậm rãi gật đầu rồi đặt bàn tay mình lên tay bà. Người phụ nữ đó, người vẫn đang
cố giữ khoảng cách với ông bằng cách ngồi ở gần mép ghế, bỗng bật khóc. Từ đầu tới cuối, ông không nói một lời, chỉ có ánh mắt, cái gật đầu và một cái nắm tay, là đủ để nói lên tất cả, đủ để bà phải đánh rơi mọi “áo giáp” hay “tấm khiên” của mình. Em không biết câu chuyện của hai người có thực sự như em suy đoán không, có thật họ là người tình cũ của nhau không, nhưng họ làm em suy nghĩ về sức nặng của những lời nói. Đôi khi chúng chẳng là gì cả, chúng vô nghĩa và thừa thãi, khi đặt cạnh những ánh mắt và cử chỉ chân thành. Người ta vẫn thường nói rằng đàn ông yêu bằng mắt, còn phụ nữ yêu bằng tai. Em thì cho rằng con người ai cũng yêu bằng tim, chỉ có những gì thực sự xuất phát từ trái tim mới xứng đáng được trái tim đáp lại. Lời nói ngọt ngào có thể làm vui lòng ta trong chốc lát, nhưng không thể khiến ta cảm động và khắc sâu trong tâm trí. Chỉ có những ánh mắt và hành động chân tình mới có thể làm được điều này. Trong những xung đột và hiểu lầm cũng như vậy, đáng lý ra chỉ cần để tâm tới ánh mắt và cử chỉ của đối phương, thì ta lại thường chăm chăm đi tìm những sơ hở trong lời nói rồi vin vào đó để thổi bùng lên một cuộc cãi vã căng thẳng, để tự mình khiến mình tổn thương. Lời nói, đến từ não bộ của mỗi người, dù có sức mạnh, vẫn xếp sau những ánh mắt và cử chỉ đến từ trái tim. Em muốn lần sau, nếu có cãi cọ, chúng ta có thể làm như hai người già nọ em gặp trong công viên: Cố gắng nhìn vào mắt nhau, và cầm tay nhau để bình tâm lại, để lòng mình được cởi bỏ nút thắt, để những gì ta không thể diễn đạt bằng lời rốt cục cũng sẽ được thấu hiểu, có được không anh?Bởi tình cảm chân thành, vốn dĩ không cần dùng tới lời nói, và cũng không thể bị bó hẹp lại trong những ngôn từ chật chội, phải không anh?!
73