văn hóa
Tạm về nơi ấy
ta mong”… Bạn bè lạ thế, cứ như muối trong bát canh vậy. Có nhau thì dửng dưng, chỉ khi vắng rồi mới thấy thiếu, thấy nhạt. Rượu cũng nhạt mà chiều, mà gió Thu cũng nhạt. Nhấc máy. Đầu kia tiếng bạn: “Tạm Thương đi anh…” Nhà văn Lương Ngọc An Với rất nhiều người Hà Nội, và cả những người xa nhưng đã từng yêu Điểm xuyết giữa những hanh hao se sắt của một mùa Đông đang uể oải đến lắng lòng vì Hà Nội, thì chỉ cần “Tạm Thương đi…” là đủ hiểu. Vậy những bước chân lười biếng, đã bắt đầu nhận ra những ấm áp của mùa là sẽ có một cuộc rượu bình dân dài Xuân tươi mới... Sự khởi đầu của đất trời, cũng như cuộc sống, sau và lặng lẽ như một ngày cuối Chạp, những gian nan truân trải, lại một ngày lấp ló sự sinh thành. khi mà những bề bộn, lo toan đã lùi dần về phía sau, để lại phía trước là những ngác ngơ, chống chếnh bởi cái dùng dằng nấn ná của thời gian khi mà những cũ xưa thì chưa kịp qua mà mới mẻ đã nghe gần lắm. Và cũng chỉ có ở đây, ở Tạm Thương, người ta mới có thể có những chiều trầm ngâm đến lặng bên nhau mà uống. Không chỉ là uống rượu, mà còn là uống nhau… Rồi chếnh choáng, không phải chỉ vì rượu, mà còn là vì nhau… Lâu rồi Tạm Thương là thế. Bây giờ Tạm Thương vẫn thế. Và cũng bởi cái “vẫn thế” ấy mà đến hôm nay, khi tóc trên đầu đã đôi ba sương phủ, mỗi lần người ta rủ nhau “Tạm Thương đi”, thì bên chén rượu nhâm ùa Đông năm nay có gì nhi bữa ấy, không chỉ còn là men, khang khác với mùa Đông đôi lúc, và quanh quẩn đâu đó, chợt không chỉ còn là thâm tình, mà còn năm trước. Người với gợi chút bâng khuâng mơ mộng bảng lảng đâu đây một thứ gì như người sau bao cách xa, khuất lấp, đến rung rung... là hoài niệm, như là một sự chùng bó buộc bởi dịch bệnh, cho đến Vào một buổi chiều ngơ ngác chình lưu luyến với hôm qua… ngày được gặp nhau, được ngồi bên như vậy, nhìn vào chiếc ly cũng ngơ Mà lưu luyến cũng phải thôi, nhau, tuy còn dè dặt, song vẫn thấy ngác góc bàn, cái ngơ ngác của sự bởi vì ngay chính cái tên gọi Tạm tràn trề hứng khởi như khát khao xao nhãng biếng lười cũ kỹ, chợt ùa Thương từ lâu đã gợi thế rồi… Ấy thỏa nguyện. Giữa Thu mà như đã về trong tâm tưởng câu thơ rất gợi là từ thuở bắt đầu biết ngâm nga, nghe hối hả Đông về… Chưa tới của Trần Ninh Hồ hờn tủi: Chạp, những đợt gió mùa se sắt đến Ta có thèm rượu đâu sớm đã làm trĩu xuống những buổi Ta thèm người ta mong Sương giăng mờ trên ngõ Tạm Thương chiều man mác, những hanh hao Em hãy bày ra giúp Ngõ rất cụt mà lòng xa thẳm rờn rợn làm khép nép lại những háo Dẫu chỉ là chén không… Ngõ bảy thước mà lòng muôn dặm hức của con người trước một mùa Ừ nhỉ. Hóa ra là cũng đã lâu Thương một đời đâu phải Tạm Thương!... Xuân đang nhen nhóm… Thời tiết rồi, vắng bạn, vắng cái không khí (Chơi chữ về ngõ Tạm Thương ỡm ờ chùng chình dền dứ kia thảng náo nức cùng bên những “người – Chế Lan Viên)
mà thương
M
96
Đầu tư Phát triển Số 294 Tháng 1+2. 2022